Cả toà cung điện không ngừng rung chuyển, trần nhà phía trên đầu cũng nổ tung, đá vụn lần lượt rơi xuống.
Hú!
Sau hai canh giờ, khi Lâm Nhất hơi choáng váng, trong cơ thể hắn đột nhiên phát ra tiếng rồng ngâm lanh lảnh. Dưới sự va đập điên cuồng, đường kinh mạch cuối cùng đã được đột phá hoàn toàn.
Thương Long Cửu Biến thành công thăng lên tầng ba.
Một năng lượng cực kì tinh khiết liên tục nổ tung trong cơ thể Lâm Nhất, sau đó được lục phủ ngũ tạng hấp thu. Trong cơ thể hầu như đều bị dính tia điện màu tím, máu thịt, làn da và gân cốt đều biến đổi về chất.
Khi bên trong biến đổi về chất, những lôi văn cổ xưa ngoài cơ thể điên cuồng ngoạ nguậy, giống như những con sông vặn vẹo chảy về tim.
Khi tất cả lôi văn đều di chuyển đến tim, chúng bắt đầu đan xen vào nhau và biến hoá.
Ầm!
Một lát sau, một tia chớp phát ra từ ngực Lâm Nhất, nó rực rỡ như mặt trời ban trưa.
Đợi đến khi ánh sáng tan biến, một dấu ấn hình rồng đã in trên ngực Lâm Nhất. Dấu ấn đó cực kì hút hồn, có vẻ cổ xưa, toát ra long uy nhàn nhạt. Khi tim đập, bên trong dấu ấn đó dường như có sự sống, tràn đầy linh tính.
Phù...
Lâm Nhất thở phào nhẹ nhõm, mở bừng mắt ra, một khí tức mạnh mẽ chậm rãi toát ra từ trong cơ thể. Chỉ xét về khí thế đã mạnh hơn khi luyện hoá Huyền Lôi Châu trước đó ít nhất gấp hai, ba lần.
“Đây là Thương Long Ấn ư?”
Lâm Nhất suy tư, lập tức nhẩm niệm, Thương Long Ấn trên ngực toả sáng, sau đó hoá thành những đường lôi văn lan từ tim đến khắp toàn thân. Khi lôi văn lan ra toàn thân, làn da của hắn biến thành màu tím đậm, lấp lánh như kim loại.
Lúc này chiến giáp Lôi Văn xảy ra biến đổi về chất.
Năm ngón tay siết chặt lại, ngay lập tức có một lực lượng dâng trào.
Thương Long Cửu Biến, biến thứ hai!
Hắn hét lên một tiếng, toàn thân đột nhiên toả ánh chớp, siết chặt tay phải đấm xuống mặt đất.
Một lực lượng mạnh mẽ lập tức lan rộng ra khắp mặt đất trong cung điện.
Răng rắc!
Ngay sau đó mặt đất nứt toác ra, vô số tia điện chói mắt bắn ra từ vết nứt. Nền nhà cứng rắn mà trước đó ngay cả ba cao thủ cảnh giới Âm Dương đánh nhau cũng không bị phá huỷ, giờ đây lại sụp đổ, bụi bay đầy trời.
Ầm ầm!
Cả cung điện chấn động kịch liệt, hồi lâu sau với yên tĩnh lại.
“Đây chính là uy lực biến thứ hai của Thương Long Cửu Biến ư?”
Lâm Nhất tặc lưỡi, sâu trong mắt tràn đầy hưng phấn. Hiện tại hắn đã nắm chắc, dù trong tình huống không rút kiếm cũng có thể đối đầu với cao thủ cảnh giới Âm Dương tiểu thành, thậm chí là áp đảo đối phương.
Nếu là hai vị bảo chủ bình thường của Tam Ưng Bảo kia, Lâm Nhất tin rằng chỉ cần một quyền là có thể làm đối thủ bị thương, ba quyền đủ để đánh bại.
Ngoại trừ sức mạnh tăng lên, Lâm Nhất bất ngờ hơn đó là khi ngưng tụ Thương Long Ấn, chiến giáp Lôi Văn đã hoàn toàn biến đổi về chất. Từ một lớp da, bây giờ nó đã làm cho da toàn thân hắn hoàn toàn biến thành lớp kim loại màu tím.
Nói chính xác hơn thì phải gọi là chiến thể Thương Long.
“Đã đến lúc lên tầng ba mộ cung”.
Lâm Nhất bình tĩnh nhìn linh ấn Thanh Long trong lòng bàn tay, bây giờ hắn đã đủ sức mạnh để đối mặt với ba người nhóm Phong Vô Hận.
Dù cho ba phe liên minh, hắn cũng không sợ.
Điều duy nhất cần lo lắng là kho báu Lôi Vân có thay đổi nào khác không.
Cùng lúc đó, trong đại sảnh đàn tế ở khu vực trung tâm tầng ba, kho báu Lôi Vân.
Phong Vô Hận và Cổ lão đầu đang nôn nóng chờ đợi.
Mặc dù Phệ Huyết Ma Điển lơ lửng trên đàn tế rất hấp dẫn, làm cho người ta dao động, nhưng lời Lôi Vân Tử để lại khi còn sống khiến hai người không dám manh động.
Đặc biệt là Phong Vô Hận, vừa rồi ông ta đã thử, kết quả chỉ là một đôi mắt.
Đôi mắt kia khiến ông ta cảm thấy như rơi xuống vực sâu, máu toàn thân đóng băng, vô cùng khó chịu. Một đòn kia không chỉ đánh bay ông ta, mà cả hồn phách của ông ta cũng bị thương không nhẹ.
“Vẫn chưa có động tĩnh gì sao?”
Phong Vô Hận đang ngồi khoanh chân chậm rãi mở mắt ra, sâu trong mắt có tia bực bội xẹt qua.
Tam Ưng Bảo chỉ có thể dựa vào Lãnh Hương Vân mở đường, xét về tốc độ, đừng nói là Cổ lão đầu, ngay cả Phó đại sư cũng thua xa. Tuy biết là vậy nhưng Phong Vô Hận vẫn không kiên nhẫn, chỉ muốn quay lại giải cấm chế trên đường đi giúp đối phương.
Ken két!
Vào lúc này có tiếng cửa đá mở vang lên, mắt của Phong Vô Hận và Cổ lão đầu đồng loạt toả sáng.
Nhưng sau khi nhìn thấy người đến, vẻ thất vọng chợt thoáng qua trong mắt họ, người đến là Huyết Lang và Phó đại sư.
“Phệ Huyết Ma Điển!”
Vừa nhìn thấy bản ma điển lơ lửng trên đàn tế, mắt Huyết Lang lập tức sáng rực, hiện lên vẻ tham lam vô tận.
“Ta khuyên ngươi tốt nhất đừng chạm vào”.
Khi hắn ta đang định hành động, giọng nói lạnh lùng của Phong Vô Hận vang lên.
“Ngươi đang giở trò gì đấy?”
Huyết Lang giật mình, ngờ vực nhìn về phía Phong Vô Hận, sự nghi hoặc dâng lên trong lòng. Tên này đã đến từ trước, tại sao lại không lấy Phệ Huyết Ma Điển?
“Tự đi xem đi”.
Phong Vô Hận lạnh lùng chỉ vào đàn tế.
Khi hai người đọc được di ngôn được để lại trên đàn tế, Huyết Lang lập tức chửi ầm lên: “Lúc còn sống cái tên Lôi Vân Tử này không phải người tốt lành gì, sau khi chết còn đùa bỡn người khác như thế. Đã đi tới đây thì lấy đâu ra cơ thể thuần âm chứ, căn bản là đang đùa bỡn chúng ta!”
Nghĩ đến hành trình gian khổ, hao binh tổn tướng để tới được đây.
Khó khăn lắm mới nhìn thấy Phệ Huyết Ma Điển, thế nhưng lại đưa ra yêu cầu kì quặc như thế, sao hắn ta không tức giận được?
“Chậc chậc, cơ thể thuần âm... không hẳn là không có”.
Một nụ cười hiện lên trên khuôn mặt như thiếu niên của Phong Vô Hận.