"Cứ tạm ở đây đã, ta nói trước, nên nhẫn thì nhẫn, chịu thiệt một chút cũng không sao. Cố gắng không được xảy ra xung đột với đám người Hỏa Vân Giới kia..."
Nhắc tới Hỏa Vân Giới, trong mắt Phương Thiếu Vũ thoáng hiện rõ vẻ kiêng kỵ, đương nhiên là do cảnh tượng kia đã tạo thành ấn tượng sâu sắc với hắn ta.
Tu vi và thực lực của anh tài kia không thua kém hắn ta là bao, nhưng vẫn không chống đỡ nổi một chiêu của Đường Nham, tên kia quả thật mạnh đến mức khó tưởng.
"Lâm Nhất, hẳn là ngươi hiểu ý ta đúng không?"
Phương Thiếu Vũ nhướng mày, tầm mắt rơi vào trên người Lâm Nhất, những người khác cũng đều quay sang nhìn theo. Ngay cả trên mặt của Vũ Hạo Thiên cũng lộ ra vẻ nghiền ngẫm ít thấy.
Lâm Nhất hơi ngẩn ra, trong lòng buồn cười, tên Phương Thiếu Vũ này sợ mình gây phiền phức cho hắn ta đến vậy sao.
Đường đường là người đứng đầu bảng Huyền Vực, còn phải e sợ đến mức này, thật đúng là một chuyện lạ. Nếu như đối phương biết được mình có hứng thú với võ học Tạo Hóa của Hỏa Vân Giới, không biết biểu tình sẽ đặc sắc đến mức nào nữa.
Lâm Nhất không trả lời đối phương, chỉ nhắc nhở: "Các ngươi không nhận ra ánh mắt của đám người nhìn chúng ta lúc mới vào thành rất kỳ quái sao?"
"Đúng là có hơi là lạ".
"Nhìn đến nỗi muốn ngứa người, chẳng qua lúc đó mãi mê đắm chìm thiên địa linh ngào ngạt trong thành mà quên bén đi mất".
Chúc Thanh Sơn và Triệu Thần hơi biến sắc, lần lượt mở miệng nói.
Phương Thiếu Vũ suy nghĩ chốc lát, trầm ngâm nói: "Đúng là có hơi kỳ lạ, Thanh Sơn, huynh đi với ta tìm hiểu tin tức, còn lại đừng vội quay lại".
Không lâu sau, Chúc Thanh Sơn và Phương Thiếu Vũ đã trở lại, chẳng qua sắc mặt của hai người họ rất khó coi.
Chúc Thanh Sơn vốn đeo nửa miếng mặt nạ nên không nhìn rõ lắm, nhưng sắc mặt của Phương Thiếu Vũ thì hoàn toàn không chỉ đơn giản là khó coi.
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Trong lòng Triệu Thần lộp bộp, cảm thấy không ổn.
Sắc mặt Phương Thiếu Vũ trắng bệch, há mở miệng mấy lần nhưng vẫn chưa thốt ra được nửa chữ.
Chúc Thanh Sơn lạnh giọng nói: "Đám khốn kiếp kia xem chúng ta như gia súc, bắt mỗi một người chúng ta phải nộp một ngàn viên đan Tinh Nguyên mới có thể ra khỏi thành. Nếu không được mà tự ý rời đi, thấy một người là giết một người!"
Triệu Thần nghe vậy mặt cắt không còn giọt máu, cả người run lên, cảm giác đầu hơi choáng váng.