“Chịu thua đi!”
Dứt lời, Triệu Vô Cực siết chặt năm ngón tay đấm một quyền về phía ngực Lâm Nhất.
Bùm!
Quyền mang còn chưa hạ xuống thì hư không đã nứt toạc, mặt đất dưới chân Lâm Nhất xuất hiện vô số vết rạn nứt. Cảnh tượng này lập tức khiến mọi người thấp thỏm, như thể Lâm Nhất sẽ phát nổ, thịt nát xương tan trong giây tiếp theo.
Nhưng không ai ngờ được rằng dù đã đến nước này, Lâm Nhất vẫn không nhúc nhích.
Khi mọi người tưởng hắn bị uy áp của Triệu Vô Cực trấn áp, không còn sức lực di chuyển, Lâm Nhất đột nhiên ra tay.
Hắn vẫn đứng bất động, chỉ nhẹ nhàng giơ tay ra che trước ngực mình.
Một cảnh tượng kì lạ xảy ra, trong tiếng nổ rung trời, cú đấm đỉnh phong của Triệu Vô Cực đấm vào cánh tay Lâm Nhất, hắn chẳng những không di chuyển, ngay cả cánh tay đỡ đòn cũng không hề có dấu hiệu cử động.
“Sao có thể như vậy...”
Triệu Vô Cực kinh hãi, hoàn toàn không ngờ Lâm Nhất lại đỡ được một cách nhẹ nhàng như vậy.
“Giả thần giả quỷ!”
Trong mắt Triệu Vô Cực tràn đầy phẫn nộ, mặt mũi hắn ta gần như vặn vẹo, liên tục tung quyền về phía Lâm Nhất.
Rầm rầm!
Khi quyền mang hạ xuống, lôi vân điên cuồng tập trung trên bầu trời, tạo thành một vòng xoáy lôi vân khổng lồ. Uy lực của mỗi quyền đều có thể dễ dàng đánh chết một cao thủ Thiên Phách bình thường, nhưng Lâm Nhất hoàn toàn không sao cả.
Động tác của hắn vẫn như cũ, nhẹ nhàng giơ tay đỡ đòn.
Sau lưng Lâm Nhất dường như có một luồng kiếm ý mênh mông hơn cả đại dương, hoàn toàn cản lại ý chí Lôi Vân của đối phương, nhưng lại không nổi gợn sóng nào.
Kiếm ý vô hình, không hiện rõ.
Nhưng mọi người đều có thể cảm nhận được đó là một luồng kiếm ý rộng lớn đến mức không ai có thể miêu tả, rất khó để tưởng tượng khi nó lộ diện sẽ thể hiện uy lực như thế nào.
“Chắc hẳn đã đến lượt ta ra tay”.
Lâm Nhất nói với vẻ mặt không cảm xúc.
“Lùi lại!”
Con ngươi Triệu Vô Cực co rụt, vẻ hoảng sợ tột cùng lộ ra trong mắt, hắn ta vội vàng lùi lại.
Lùi lại ư?
Gần như trong nháy mắt, quyền mang Lâm Nhất nắm chặt trong tay như lưỡi kiếm sắc bén xuyên thủng hư không, đâm vào ngực Triệu Vô Cực.
Bùm!
Một tiếng nổ rung trời vang lên, chân nguyên trong cơ thể Triệu Vô Cực nổ tung, vòng xoáy lôi vân trên bầu trời lập tức tan thành mây khói. Mọi người như được thấy chuyển động chậm, quyền mang của Lâm Nhất như đánh vào nắm bột nhão, ngực Triệu Vô Cực lõm xuống.