Hai luồng uy áp giao đấu với nhau trên không trung, tiếng kiếm âm vang vọng không dứt, ánh lửa sáng rực cả bầu trời.
“Kiếm ý mạnh quá!”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, bọn họ đoán được Lâm Nhất che giấu kiếm ý của bản thân, nhưng có sao cũng không ngờ được kiếm ý của Lâm Nhất lại mạnh mẽ đến bậc này.
Kiếm ý lan tràn, trong không trung nổi lên từng đợt sóng khí làm cho vô số đốm lửa chói mắt lắc lư đong đưa.
“Bôn Lôi Trảm Điện!”
Cơ thể Lâm Nhất như con lật đật lắc lư trái phải trước sau hình thành nên ba chiếc bóng mờ, ngay sau đó lấy tốc độ như chớp giật bước ra một bước, đồng thời tung ra một kiếm.
Keng!
Trong tiếng nổ rung trời, mũi kiếm và quyền mang kia va đập vào nhau, hai bóng người đồng thời lui lại.
Dưới sự hỗ trợ của kiếm ý đỉnh phong viên mãn, uy lực Bôn Lôi Trảm Điện của Lâm Nhất được tăng lên gấp bội, vượt xa uy lực ngày trước. Dù gì kiếm ý đại thành và đỉnh phong viên mãn cũng có sự khác biệt rất lớn, không thể so sánh được.
Tịch Phong đang thăm dò, Lâm Nhất cũng đồng thời đang thăm dò, không muốn bộc lộ hết tình trạng át chủ bài của mình, chỉ đành phải tế ra kiếm ý viên mãn.
“Kinh Hồng Phá Nhật!”
Dưới sự hỗ trợ của kiếm ý, Lâm Nhất còn chưa chạm đất thì người đã xoay tròn bật trở lại. Đôi cánh ánh sáng hùng vĩ xoắn lại ở giữa không trung, theo đà tấn công của Lâm Nhất, ánh sáng vặn xoắn kia không ngừng được kéo dài ra, cả không gian phảng phất như trở nên mờ ảo.
“Trò vặt vãnh!”
Sắc mặt Tịch Phong không đổi, ánh lửa trong đôi mắt hắn ta hừng hực tản ra tinh quang chói mắt. Quang mang kia như thể xuyên qua tất cả mọi hư thực, chỉ trong chớp mắt đã có thể nhìn thấy được bóng dáng của Lâm Nhất giữa không trung mờ ảo sau đó lao thẳng về phía hắn như một tia chớp.
Rầm! Rầm! Rầm!
Trong ánh sáng vặn xoắn, hai bóng người thấp thoáng tấn công lẫn nhau.
Quyền mang và kiếm quang chói mắt giao đấu kịch liệt, trong lúc chiến đấu không ngừng va chạm vào nhau phát ra những âm thanh khiến người nghe phải hãi hùng. Mỗi một đòn tấn công đều giống như nện thẳng lên ngực của những người ở đây, khiến bọn họ khó tránh cảm giác sợ hãi một cách kỳ lạ.
Trên chỗ ghế ngồi của Thiên Yêu Các, vẻ mặt của Nguyệt Vi Vi lộ rõ vẻ căng thẳng hiếm thấy, đôi bàn tay nhỏ bé trắng mịn xiết chặt thành quyền. Trong lúc bất giác run lên, là sợ hãi, là căng thẳng, còn có gì đó khác nữa…mà khó có thể nói rõ được.
Trong lòng như thể có hàng nghìn hàng vạn mối tơ vò lại chẳng thể hiểu rõ được, nhưng trong đáy mắt kia chứa đầy vẻ lo lắng một cách rõ rệt.
Trận chiến này cực kỳ nguy hiểm!
Rắc!
Kiếm quang vỡ nát, tia lửa bắn tung toé.
Trên đài Thăng Long, trong ánh sáng vặn xoắn, hai bóng người nhanh chóng tách ra, mỗi người lui về sau mấy chục bước. Sau đó lại tiếp tục chiến đấu, Lâm Nhất và Tịch Phong vậy mà lại đấu ngang tay với nhau, không ai kém ai.
Trên chỗ ghế khán đài, nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người không khỏi ngạc nhiên hết sức.
Kết quả như vậy rõ ràng đã vượt xa khỏi suy đoán của bọn họ, không hề giống với cục diện mà bọn họ tưởng tượng trong đầu, Lâm Nhất tế ra Tiên Thiên kiếm ý viên mãn, dựa vào sự hỗ trợ của Tử Diên Kiếm Quyết, dưới chiêu thức tinh diệu của kiếm pháp mà lại hoàn toàn không bị thua kém.
Ưu thế về tu vi của Tịch Phong hoàn toàn không thể phát huy ra được, kiếm ý của Lâm Nhất quá mạnh mẽ.