Ánh mắt hắn nhìn về phía hai người, đầu tiên là Bạch Ngọc Thần, người này dáng vẻ không có gì xuất sắc. Nhưng đôi mắt kia lại vừa sáng vừa có thần, đó là hồn lực dồi dào, là tiêu chí của người có khả năng vẽ Linh văn cao thâm.
Còn về Giang Dật, để so sánh thì người này lại càng trở nên bình thường. Hắn ta và Lâm Nhất giống nhau, đều mặc áo màu xanh, yên tĩnh ngồi trên ghế nhắm mắt dưỡng thần, những âm thanh huyên náo ở xung quanh dường như không để quấy nhiễu được đến hắn ta.
Không biết vì sao, bản năng của Lâm Nhất lại cảm thấy, Giang Dật này có thể còn khó đối phó hơn cả Bạch Ngọc Thần kia.
Mặc Linh nói hắn ta có thể xếp trong danh sách mười đệ tử nội môn đứng đầu của Càn Vân Tông, một câu đánh giá tương đối đơn giản. Nhưng sức nặng của câu nói này lại khiến người ta phải nghiền ngẫm thật kỹ, không dám có chút coi thường.
“Cuộc chiến lần này có lẽ sẽ tương đối đặc sắc”.
Vẻ mặt Lâm Nhất cực kỳ bình tĩnh, nhưng nội tâm đã nổi lên chút mong chờ, từ sau khi hắn đến thành U Châu, mặc dù có không ít lần đại chiến, nhưng đa phần đều là giao đấu với người bên trong thư viện Thiên Phủ.
Chín đại bá chủ của cổ vực Nam Hoa đối với hắn mà nói trước giờ mới chỉ được nghe danh chứ chưa từng gặp mặt.
Nhưng mà điều hắn mong chờ nhất vẫn là Tào Chấn của thư viện Tử Lô kia. Đây là yêu nghiệt đến từ Bắc Tuyết Sơn Trang, người bên ngoài đều nói người này có tư cách để tranh đoạt hạng nhất trong bảng Long Vân, nên sẽ cực kỳ nổi bật trong cuộc chiến lần này.
Đúng vào lúc này, Lâm Nhất cảm nhận được một luồng ánh mắt hướng về phía mình.
Đó là đôi mắt xinh đẹp lạnh băng của Mục Tuyết cứ dán chặt lên mặt hắn.
Nàng ta không nói gì, nhưng Lâm Nhất biết nàng ta muốn nói cái gì, nhìn đi, lời ta nói lúc đầu không hề giả. Vai chính của cuộc chiến giữa năm thư viện lần này đều là nhân tài đến từ các thế lực cấp bá chủ, không hề có ngoại lệ, mặc kệ ngươi có đồng ý hay không thì cũng đều không thể thay đổi.
Quả thực, trong hội trường trên đỉnh núi rộng lớn này, người đông nghìn nghịt. Nhưng tiêu điểm bàn luận thì từ đầu đến cuối đều chỉ tập trung đến mấy người Tào Hưu, Giang Dật, Bạch Ngọc. Câu chuyện mà bọn họ nói đến rõ ràng mạch lạc đâu ra đấy, trong ngôn từ giọng điệu mang đầy vẻ hâm mộ.
Cổ vực Nam Hoa rộng lớn, lãnh thổ không biết phải rộng đến bao nhiêu, Đế Quốc Tông môn có đến hàng nghìn hàng vạn đếm không hết. Nhưng lại chỉ có chín bá chủ có thể thực sự vang danh khắp bốn phương, khiến người của cả cổ vực Nam Hoa phải tín phục.
Tên của các thế lực bá chủ đó, mỗi một cái tên đều như sấm rền bên tai, cho dù là Lâm Nhất ở Đế Quốc Đại Tần xa xôi cũng đã từng được biết đến sự tích của chín đại bá chủ này.
Bọn họ tựa như Hằng tinh, hiên ngang đứng vững vàng trong cả cổ vực Nam Hoa, đệ tử đi ra từ một trong số đó đương nhiên trời sinh đã mang theo vầng hào quang. Bất luận là đi đến đâu đều sẽ được mọi người quan tâm.
Nhưng nếu là như vậy mà đã cảm thấy cao hơn người khác một bậc thì cũng quá là nực cười.
Ít nhất đối với Lâm Nhất mà nói, hắn sẽ tôn trọng thực lực của những người này nhưng tuyệt đối sẽ không vì vậy mà coi nhẹ bản thân.
Mắt thấy vẻ mặt Lâm Nhất chẳng hề thay đổi, ngược lại còn nhắm mắt dưỡng thần cũng chẳng có ý định để tâm đến nàng ta. Mục Tuyết trong lòng tức tối, thằng nhóc này lại coi nàng ta như không khí, thực sự cho là mình chiến thắng Hoàng Nham khinh địch thì đã giỏi lắm sao?
Có bản lĩnh thì trong cuộc chiến giữa năm thư viện này, đường đường chính chính đánh bại đối thủ xem.