“Hình như không khó lắm”.
Lâm Nhất nhận lấy bút linh văn, vẽ linh văn Hỏa Vũ tam phẩm lên một cuộn tranh khác.
Mặc dù linh văn tam phẩm phức tạp, với người khác mà nói khó có thể vẽ ra được, nhưng Lâm Nhất nhìn qua là không quên. Nếu chỉ là mô phỏng thì cũng không tính là quá khó.
Tuy nhiên, Lâm Nhất vẫn chưa vẽ được một nửa, sắc mặt hắn đã trở nên rất khó coi. Hắn cảm giác được một loại sức mạnh nào đó đang dần dần hội tụ ở trong đầu, hắn càng vẽ, đầu hắn càng đau dữ dội, giống như sắp nổ tung.
Nỗi đau này còn tàn khốc hơn lúc hắn tiêu hao lực tinh thần vẽ linh văn nhiều.
Trong phút chốc, hắn chỉ cảm thấy đất trời xoay chuyển, hoàn cảnh xung quanh đột nhiên tối sầm.
Trừ hoa văn Hỏa Vũ ở dưới ngòi bút ra, không còn bất cứ ánh sáng nào. Cảm giác này không hay lắm, hồn phách cũng mơ hồ sắp tan vỡ.
Trong lòng bỗng nhiên có một nỗi sợ hãi dâng lên, nhưng hắn lại kinh ngạc phát hiện, mình không thể dừng lại được.
Vù!
Ngay lúc đó, một đốm sáng thắp lên giữa mi tâm hắn, thế giới tối đen bừng sáng, Mặc Linh xuất hiện từ trong ánh sáng.
Cảm giác huyền ảo đó biến mất, Lâm Nhất tỉnh lại, cảm giác được trên miệng mình có chút lành lạnh. Hắn đưa tay sờ thì phát hiện máu mũi chảy, trên mặt lập tức thoáng qua vẻ kỳ lạ, hỏi: “Vừa rồi ta bị sao vậy?”
Đôi mắt linh động như bảo thạch của Mặc Linh lóe lên linh quang, nói: “Hẳn ngươi biết lực tinh thần của Huyền sư mạnh hơn võ giả bình thường ít nhiều”.
“Điều này ta biết, bình thường mỗi khi vẽ một bức linh đồ, lực tinh thần cũng sẽ dần dần trưởng thành trong lúc tiêu hao. Loại trưởng thành này trông có vẻ không rõ ràng, nhưng tích lũy từng ngày lại dần dần bỏ xa người thường ở phía sau”.
Lâm Nhất gật đầu, nhẹ giọng đáp.
Trong quá trình tu luyện linh văn với Mặc Linh, hắn có cảm nhận rất sâu sắc về việc này. Ban đầu một ngày vẽ vài trăm đường linh văn đã cảm giác được đầu như muốn nứt ra. Tới sau này, dù là vẽ ra hàng nghìn linh văn nhị phẩm cũng dễ như trở bàn tay, nhẹ nhàng tự nhiên.
Mặc dù lực tinh thần có chút mờ ảo hơn chân nguyên, nhưng loại tiến bộ đó vẫn khá rõ rệt.
Hắn nhìn về phía Mặc Linh, chờ đợi nàng ta nói tiếp.
“Huyền sư tam phẩm mới chân chính nhập môn linh văn, vì sao nói như vậy? Bởi vì Huyền sư tam phẩm sẽ khai mở Huyền cung, chuyển hóa lực tinh thần thành hồn lực hữu hình, ngưng tụ ra hồn ấn trong Huyền cung”.
Giọng nói êm tai như nước suối mát lạnh nơi khe núi của Mặc Linh khe khẽ vang lên.
Lâm Nhất im lặng trong chốc lát, chỉ ra điểm mấu chốt: “Chuyện này có liên quan gì đến chuyện ta vẽ hoa văn Hỏa Vũ?”
“Ngươi có thể xem việc vẽ linh văn tam phẩm như một nghi thức, một nghi thức chuyển đổi lực tinh thần thành hồn lực. Nghi thức này giống như phá kén thành bướm, dục hỏa trùng sinh. Quá trình sẽ rất đau đớn, sơ sẩy sẽ chết trong kén. Trong thư viện Thiên Phủ, Huyền sư nhị phẩm rất nhiều, nhưng Huyền sư tam phẩm lại ít đến đáng thương, nguyên nhân là vì thế”.
Mặc Linh dừng một lúc rồi nói: “Bình thường mọi người đều sẽ chọn linh văn tam phẩm tương đối đơn giản để hoàn thành nghi thức này”.
Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn, suy ngẫm rồi nói: “Chọn linh văn tam phẩm trình độ khác nhau, hồn ấn ngưng tụ ra cũng có phẩm chất khác nhau phải không? Giống như tu luyện, công pháp có đẳng cấp khác nhau, nâng cấp lên Tử Phủ cũng khác nhau, chắc chắn có phân chia mạnh yếu”.