Phá!
Đao pháp chứa đựng ý chí của gió chém ra một đao khí thế ngất trời, không có một chút kỹ xảo nào, chỉ có một luồng khí thế hào hùng và kiêu ngạo xuyên qua.
Ầm!
Dưới đao quang, long ảnh không ngừng gầm thét, bóng dáng vốn mơ hồ dần trở nên rõ nét, dần dần ngay cả vảy rồng cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Không lâu sau đó, đao pháp vô cùng bá đạo của Nhan Tuyệt dần mất đi rất nhiều khí thế. Nhưng long ảnh ngưng tụ từ kiếm ý lại không mất đi khí thế, đuôi rồng cuồng bạo không ngừng đung đưa, khuấy đảo bầu trời.
Ầm!
Trong tiếng đao thế nổ tung, khoé miệng Nhan Cửu có vết máu chảy ra, hắn ta lùi lại tới rìa lôi đài.
“Cô Phong đao pháp đúng là bá đạo, nếu không phải vẫn chưa thật sự tu luyện đến cảnh giới cao siêu, có lẽ một kiếm này của ta cũng không thể nào áp chế các hạ, có điều chắc bây giờ các hạ sẽ chịu thua rồi chứ”.
Bạch Lê Hiên cầm kiếm tiến lên một bước, bình tĩnh nói.
Chết tiệt!
Nhan Cửu tức đến mức hộc máu, Bạch Lê Hiên trả lại y nguyên lời hắn ta từng nói.
Nhưng hắn ta thật sự không muốn đánh nhau tiếp nữa, rõ ràng chiêu kiếm này mới chỉ là bắt đầu, dù hắn ta có còn lá bài tẩy cũng không chắc chắn có thể thắng được đối thủ.
Sắc mặt hắn ta không ngừng thay đổi, một lúc sau mới nói: “Ta chịu thua”.
“Đa tạ”.
Bạch Lê Hiên cất kiếm vào trong vỏ, chắp tay nói.
Xì xào!
Mọi người xung quanh tỏ vẻ khiếp sợ, nhiệt huyết sôi trào.
Lại một người nữa!
Lại một yêu nghiệt hàng đầu chịu thua trước nhân tài mới nổi Bạch Lê Hiên, Quần Long thịnh yến này thật sự khiến người ta phải ngạc nhiên.
Chỉ là vòng tích điểm đã đặc sắc đến thế, thực sự khiến người ta thấy hăng hái.
“Nam Cung, kiếm pháp của sư đệ ta không tệ chứ”.
Trên chỗ khán đài, Khương Tử Diệp cười nói với Nam Cung Vãn Ngọc bên cạnh.
Trên khuôn mặt vô cùng xinh đẹp của Nam Cung Vãn Ngọc nở một nụ cười khiến người khác say mê, trầm ngâm nói: “Rất được, có lẽ một năm trước, ta cũng không bằng được hắn”.
“Bây giờ thì sao?”
Khương Tử Diệp cau mày hỏi.
Nam Cung Vãn Ngọc chỉ cười mà không nói gì.