Xa xa chiến trường, ba người vốn đang cảm thấy kinh hãi vì bị Lâm Nhất đánh bay, đột nhiên nhìn thấy kết giới màu máu che khuất bầu trời, còn có mười ngôi sao màu máu treo lơ lửng giữa trời thì vẻ mặt đều thay đổi.
“Trận Tinh Khung Khóa Long!”
“Lúc trước Mục Tử Dịch vì bố trí trận này mà đuổi người của mấy chục giới vực đi, bày bố tròn hai ngày. Bây giờ xem ra linh trận này quả thật đáng sợ, thủ đoạn của Huyền sư tứ phẩm không thể coi thường…”
“Lâm Nhất có thể đánh bay ba nhân tài cảnh giới Thiên Phách tầng bốn, trên khắp khu vực Thương Long chắc chắn có thể sánh với cao thủ hàng đầu. Chỉ là không biết đối mặt với trận pháp này sẽ còn bao nhiêu phần thắng, đúng là hơi khó nói”.
“Cách tốt nhất là chờ thời cơ thoát ra. Dù sao bây giờ hắn chỉ mới cảnh giới Thiên Phách tầng hai, đợi đến khi tu vi nâng cao thêm nữa, đất trời này thật sự sẽ không còn ai có thể ngăn được hắn”.
“Khó, rất khó. Liễu Mộ tốn bao công sức như vậy, há lại để hắn chạy thoát”.
…
Khí thế trận Tinh Khung Khóa Long càng lúc càng mở rộng, đám người ở xa đều lộ ra vẻ mặt cực kỳ cẩn trọng.
“Lâm Nhất, bất ngờ lắm đúng không?”
Liễu Mộ lau vết máu bên khóe miệng, nhìn về phía Lâm Nhất đang bị xiềng xích giam cầm, cười nhạt nói: “Ta đã nói rồi, hôm nay ngươi chết chắc, bọn ta tốn nhiều tâm tư như vậy, sao có thể dễ dàng kết thúc”.
“Trận Tinh Khung Khóa Long này e là phải trả cái giá không nhỏ nhỉ? Các vị đánh giá cao ta thật…”
Lâm Nhất mặc một thân áo xanh, tóc dài bay theo gió, miệng nhếch lên ý cười. Hắn quả thật hơi bất ngờ bởi sự xuất hiện của trận Tinh Khung Khóa Long, nhưng cũng chỉ thế mà thôi, chỉ trở nên hơi khó giải quyết một chút.
Nếu là người khác, có lẽ thật sự xong đời rồi.
Nhưng đám người này không hề biết, điều bí ẩn của kiếm ý Thông Linh chính là chém tan hư vô. Kiếm ý Thông Linh, kiếm ý vô hình mà hữu linh, có thể dùng hư vô chém tan hư vô.
Chỉ cần kiếm ý Thông Linh đỉnh phong viên mãn là đủ để chém tan trận Tinh Khung Khóa Long này, huống hồ kiếm ý của hắn đã đạt đến cảnh giới cảnh giới Thông Thiên từ lâu.
Trong mắt Mục Tử Dịch lóe lên tia sáng tham lam, cười nói: “Ngươi nghĩ bọn ta không đoán được bí mật của ngươi sao? Trên người ngươi còn không ít đan Tinh Thần nhỉ, đợi giết được ngươi, chỉ riêng số đan Tinh Thần đó cũng đủ để bù đắp cho cái giá này. Huống hồ vẫn còn một môn võ học Tạo Hóa cấp cao, một đạo binh thượng phẩm. Ha ha, số lượng bảo vật trên người ngươi cũng không phải thường thường”.
Có thể dùng tu vi cảnh giới Thiên Phách tầng hai đối kháng với bọn họ, đám người Liễu Mộ đã sớm đoán được, Lâm Nhất chắn chắn đã luyện hóa đủ đan Tinh Thần.
Đan Tinh Thần có sức cám dỗ chí mạng với cao thủ Thiên Phách, trên khắp khu vực Thương Long trừ Thất Đại Cự Đầu như La Chấn, Tần Lâm ra, người nắm giữ ngũ đại tinh diệu chi linh có lẽ cũng không có nhiều đan Tinh Thần bằng hắn.
Liễu Mộ nhếch mép cười: “Tốc độ ngươi quật khởi quá nhanh, nếu hôm nay không giết được ngươi, e là sớm muộn ngươi cũng sẽ trưởng thành đến trình độ nghiền ép bọn ta. Ngươi nghĩ bọn ta sẽ cho ngươi cơ hội đó sao? Nếu không giết ngươi, lòng ta khó yên!”
“Ha ha ha!”
Lâm Nhất cười lớn, tia sáng trong mắt lạnh lùng sắc bén, trầm giọng nói: “Nói hay lắm! Nhưng rốt cuộc ai sẽ là người cười đến cuối cùng vẫn rất khó nói”.
Bọn họ năm lần bảy lượt chạm vào giới hạn của mình, sao Lâm Nhất có thể không hận đám người này thấu xương, từ lâu hắn đã mất hết nhẫn nại.
Trong lòng hắn nổi giận, không muốn cho đám người này bất cứ cơ hội sống sót nào.
“Ngươi hết cơ hội rồi, Lâm Nhất”.