Phụt!
Có âm thanh Chân nguyên vỡ nát vang lên, ba người Tần Tử Lạc nhào người bay lên không trung còn chưa kịp đánh đến bên cạnh Lâm Nhất đã trúng mỗi người sáu kiếm.
Lập tức máu tươi phun trào làm đỏ cả mắt tất cả mọi người, tiếng kêu thảm thiết vang mãi bên tai.
Ba người rơi xuống đất, khắp người từ trên xuống dưới đều là vết kiếm cắt vô cùng đáng sợ, chằng chịt đan xen. Nội giáp trên người đối mặt với Táng Hoa sắc bén hầu như không hề có bất kỳ tác dụng nào.
Không lâu sau, máu tươi chảy thành dòng, đọng lại trên mặt sàn màu trắng của quảng trường Thiên Lăng, một mùi máu tanh nồng tràn ra.
Mấy người gào lên đau đớn, khiến người nghe run sợ, lông tóc dựng đứng.
Đáng sợ quá đi!
Nhìn thấy cảnh này mặt ai nấy đều biến sắc, quả thực là không nỡ nhìn, quá thê thảm.
“Đủ rồi!”
Đúng vào lúc này, một tiếng quát phẫn nộ vang lên như tiếng sấm rền, có sát ý xung thiên càn quét đến. Tất cả mọi người đều ngây thuỗn ra, trái tim như ngừng đập, đồng thời cũng cảm nhận được một luồng áp lực khủng bố.
Tu vi đáng sợ quá, chỉ là một tiếng quát phẫn nộ lại có thể khiến mọi người ở đây phải kinh hãi như thế.
Ai?
Mọi người lần theo âm thanh nhìn qua, mặt thoáng biến sắc, là Hướng Thiên Hà!
Yêu nghiệt nội bảng của thành Thiên Lăng, Hướng Thiên Hà xếp hạng thứ bốn mươi tám, hắn ta đứng ở bên cạnh Khinh Nhược U, sắc mặt sa sầm đến mức không thể đen hơn được nữa.
Hắn ta, cuối cùng phải ra tay rồi?
Bây giờ, ngoài hắn ta ra dường như đã không có người nào có thể trấn áp được Lâm Nhất nữa rồi.
Cũng may, mọi người thầm nhủ trong lòng, còn may có Hướng Thiên Hà ở đây. Nếu không hôm nay sĩ diện của thành Thiên Lăng đã mất sạch trước mặt Lâm Nhất rồi.
Hướng Thiên Hà vươn tay nắm chặt một thanh trường thương, thần sắc lạnh lùng, giọng nói băng lạnh: “Tuổi còn nhỏ mà lại hung hãn tàn bạo đến vậy, hôm nay cho dù điện hạ U Nhược không cho phép. Ta cũng phải dạy dỗ ngươi một lần, đừng cho rằng thành Thiên Lăng này không có người!”
Khí phá Thiên Hà!
Chỉ thấy Hướng Thiên Hà phẫn nộ quát một tiếng trận nhãn nóng bỏng ào ạt như vầng mặt trời ban trưa trên người hắn ta ngưng tu thành một luồng khí. Một luồng khí màu vàng kim sáng lóng lánh cuốn quanh thanh trường thương sau đó phá không tấn công qua như thể muốn phá nát cả sơn hà.
Mạnh quá!
Trong lòng mọi người thầm run lên, đều hít sâu một hơi sợ hãi, quả nhiên yêu nghiệt nội bảng chính là yêu nghiệt nội bảng. Một thương này, thanh uy kia nhìn có vẻ như không khác gì lắm với những nhân tài kia, nhưng ý cảnh thì lại khác như một trời một vực.