“Quần Long thịnh yến lần này không hổ là đợt cường thịnh nhất trong mấy nghìn năm qua, cạnh tranh rất kịch liệt”.
“Các nhân tài kiệt xuất trên bảng Long Vân đợt trước đã có rất nhiều người thua. Những người như Bạch Lê Hiên và Phong Vô Đạo đều có tư cách cạnh tranh vị trí yêu nghiệt hàng đầu bảng Long Vân năm nay”.
“Tiếc là tên tuổi của Tam Vương Thất Anh quá vang dội, hoàn toàn không thể được nhìn thấy rốt cuộc họ mạnh đến đâu”.
“Chắc là phải đợi đến vòng loại mới được thấy họ ra tay. Ta rất mong chờ, không biết bây giờ Tam Tiểu Vương đã phát triển đến mức nào, Nam Hoa Thất Anh có tư cách khiêu chiến họ hay không”.
Khi các cao thủ lần lượt xuất hiện, bầu không khí trong hội trường Cửu Long Hồ càng thêm náo nhiệt, tiếng bàn tán vang lên tai không dứt.
Rất nhiều trận đấu đặc sắc lần lượt diễn ra khiến người ta hoa mắt, không biết nên xem trận đấu nào mới tốt.
Sau nửa khắc đồng hồ.
Lâm Nhất lại nghe thấy tên mình. Hắn nhảy lên lôi đài, đối thủ của hắn là Diêm Lạc Vũ, đệ tử nòng cốt của Tử Nguyệt Động Thiên.
Trong chín đại bá chủ, Tử Nguyệt Động Thiên có số lượng đệ tử thông qua khảo hạch thành Long Vân nhiều nhất, không thẹn với uy danh bá chủ đứng đầu cổ vực Nam Hoa.
Trong số các trận đấu đến hiện giờ, đệ tử Tử Nguyệt Động Thiên cũng thắng nhiều thua ít. Các nhân tài kiệt xuất gặp phải đệ tử Tử Nguyệt Động Thiên thường đều khá xui xẻo, rất khó chiến thắng.
Mà Diêm Lạc Vũ cũng là một cao thủ trong nhóm bảy, hắn ta đã thắng liên tiếp vài trận và thắng rất đẹp.
Chẳng qua hắn ta chưa gặp đối thủ ngang sức, dẫn đến tên tuổi không vang dội bằng Phong Vô Đạo, nhưng thật ra thực lực của hắn ta không hề yếu. Trong hơn mười người dự thi của Tử Nguyệt Động Thiên, có thể lọt vào bảy người đứng đầu, tông môn đặt hi vọng khá cao vào hắn ta.
Trọng tài nhóm bảy đứng trên không trung, khẽ nheo mắt, thầm nghĩ trong lòng, cuối cùng Lâm Nhất cũng gặp được một cao thủ, có lẽ ít nhiều cũng lộ ra chút thực lực.
Ông ta rất quan tâm Lâm Nhất, tiếc là từ trận đấu đầu tiên, những trận khác hắn thắng khá dễ dàng.
“Lâm Nhất, loại cao thủ hàng đầu như ngươi ở Tử Nguyệt Động Thiên ta có giá cao lắm đấy”.
Diêm Lạc Vũ cười như không cười nhìn Lâm Nhất, trong mắt dâng lên sát ý, vô cùng lạnh lẽo.
Mặc dù cuộc phong ba ở thành Thiên Lăng lúc trước đã bị Tử Nguyệt Động Thiên đè ép xuống, nhưng trong tông môn vẫn có không ít người biết. Có thể nói hắn ta rất ấn tượng về cái tên này, trước khi đến đây trưởng lão tông môn cũng đã dặn dò.
Nếu gặp người này, giết không tha!
“Kẻ muốn giết ta rất nhiều, ngươi chưa lọt vào mười vị trí đầu thì đừng suy nghĩ quá nhiều”.
Lâm Nhất liếc nhìn sát ý trong mắt đối phương, bình tĩnh đáp, trong giọng nói đầy lạnh lùng.
“Nếu không thử thì ai biết được!”