Đương nhiên, người ngoài không thể hiểu nổi suy nghĩ của Lâm Nhất. Hắn giành lấy thứ này là vì Tô Hàm Nguyệt. Cô nàng Khuynh Nhược U kia có thực lực không tầm thường, sâu không lường được, thậm chí hắn cũng không biết chắc tu vi của nàng ta, nhưng đây là hội đấu giá tử vong, không cấm sử dụng bảo khí. Hắn đang giữ roi Tử Diễm Lôi Hoàng, có át chủ bài này trong tay, Lâm Nhất tự cảm thấy mình vẫn có ba phần thắng.
Chỉ một phần cơ hội đã đủ đánh một trận, cớ sao ba phần lại không thể liều?
Chỉ có một điều khiến hắn cảm thấy khó hiểu, rốt cuộc bản thân đã đụng vào điểm mấu chốt gì của cô nàng này mà khiến nàng ta nổi giận như vậy.
Bóng dáng của rất nhiều nhân tài kiệt xuất thuộc các thế gia rơi xuống trung tâm quảng trường, bọn họ đều nhìn về phía Khuynh Nhược U bằng ánh mắt rực sáng, ai cũng muốn thay nàng ta đối chiến, hòng lấy lòng người đẹp.
Cơ hội như thế này rất hiếm thấy, phải nắm chắc mới được!
Còn về Lâm Nhất? Ha ha, một tên Kiếm Nô may mắn thắng được Phong Tuần mà thôi. Trong mắt bọn họ, thực lực của Phong Tuần chẳng là gì cả, thế nên dù là ai trong số những người này thì cũng cảm thấy bản thân có thể nghiền ép Lâm Nhất một cách dễ dàng.
Bọn họ đều là những nhân vật thiên tài đã đột phá bình chướng cảnh giới Âm Dương, một tên Phong Tuần há có thể so sánh được. Mỗi một người đền tỏa ra chiến ý cực kỳ khủng bố!
Khuynh Nhược U nhìn quanh một lượt, cuối cùng, ánh mắt nàng ta dừng lại ở chỗ Dương Bằng Phi của Tiêu Vân tông! Trong dàn đệ tử cốt cán của Tiêu Vân tông, người này xếp hạng thứ bảy, một năm trước đã đạt đến cảnh giới Âm Dương, thực lực hiện tại e là càng đáng sợ hơn.
Cao thủ cảnh giới Âm Dương tầm thường đều không phải đối thủ của hắn ta, đối mặt với Lâm Nhất, e là chỉ cần một thương đã đủ khiến đối phương phải quỳ xuống.
Người này cũng là người đầu tiên quát Lâm Nhất, trách hắn không biết tốt xấu, được nể mặt mà còn không biết xấu hổ.
“Dương Bằng Phi, ta nhớ không lầm tên của ngươi chứ?”, Khuynh Nhược U nhìn hắn ta, thản nhiên nói.
Nghe vậy, trái tim Dương Bằng Phi đập thình thịch trong lồng ngực, hoảng hốt không thôi. Ánh mắt hắn ta lộ rõ sự mừng rỡ. Nhìn dáng vẻ của người này, cứ như chuyện giẫm Lâm Nhất dưới chân là một việc cực kỳ đơn giản.
Trong mắt mấy người Trần Hùng đều lộ vẻ thất vọng.
Tên Dương Bằng Phi này đúng là may mắn.
Dương Bằng Phi quay sang nhìn Lâm Nhất, ánh mắt hắn ta lộ rõ sự mỉa mai, khóe miệng có hơi nhếch lên tạo này một nụ cười tràn đầy sự khinh thường.
“Một tên Kiếm Nô nho nhỏ lại dám tranh chấp với điện hạ Nhược U, hôm nay ta sẽ thay điện hạ dạy dỗ ngươi một phen, để tên Kiếm Nô nhà ngươi biết thế nào là trời cao đất dày”.
Dương Bằng Phi hừ lạnh một tiếng, mở miệng chế nhạo.
Nhưng nào ngờ, Lâm Nhất lại bình tĩnh đáp lại: “Kiếm Nô ư? Dù là thời điểm hèn mọn nhất thì ta cũng không nghĩ sẽ làm chó cho kẻ khác”.
Dừng lại vài giây, rồi hắn bắt đầu châm chọc: “Tuy nhiên, nhìn dáng vẻ của vị chủ nhân này thì chưa chắc nàng ta biết đến con chó nhà ngươi. Đúng là nực cười!”
“Ha ha, ta cũng không có thời gian khua môi múa mép với ngươi!”