“Vừa rồi đã làm ngươi chê cười, ngươi không sao chứ?”
Liễu Vân Yên cũng biết tại sao Dương Hùng lại đến, hơi áy náy hỏi.
“Ta không sao”.
Lâm Nhất cười nhẹ.
“Cuộc chiến hoa Huyền Âm này...”, Liễu Vân Yên muốn nói lại thôi.
Lâm Nhất không đợi nàng ta nói hết đã lên tiếng: “Tất nhiên phải tham gia cuộc chiến hoa Huyền Âm này rồi, sao ta có thể bỏ lỡ món địa bảo thiên tài hoa Huyền Âm này được chứ? Vả lại ta cũng không sợ Dương Hùng”.
Tu vi quả thật không mạnh bằng đối phương, điều này không có gì đáng nói.
Nhưng đối phương chưa chân chính đạt tới cảnh giới Dương Huyền, chỉ mới cảnh giới Âm Huyền viên mãn, cũng không đáng sợ lắm. Nếu phải đấu nhau, so ai nhiều thủ đoạn hơn thì Lâm Nhất tin rằng mình có sáu mươi phần trăm có thể chiến thắng.
Ví dụ như vừa rồi, nếu Dương Hùng còn dám lấn tới, hắn sẽ triệu hồi kiếm trận Tử Diên.
Bảo đảm sẽ cho đối phương một đòn nặng, không cười nổi!
“Đúng như ta nghĩ, nếu ngươi không đi thì không phải ngươi nữa rồi”.
Liễu Vân Yên bật cười, nàng ta biết tính tình của hắn nên không khuyên nhiều, bèn hỏi Lâm Nhất: “Tiếp theo ngươi định làm gì?”
“Ta sẽ nâng tu vi lên cảnh giới Âm Huyền đại thành trước, người nào đó cho ta năm bình đan Huyền Âm, ta đương nhiên không thể phụ lòng tốt của hắn ta”.
Nhắc tới đan Huyền Âm, một tia ý lạnh chợt loé qua trong mắt Lâm Nhất. Nếu hắn đoán không lầm, người mật báo cho Dương Hùng nhất định là Mai Tử Viêm, nếu không thì Dương Hùng sẽ không xuất hiện nhanh như vậy.
Muốn mượn tay Dương Hùng để dạy ta một bài học, vậy thì ta sẽ chơi đùa với ngươi.
“Năm bình đan Huyền Âm?”
Liễu Vân Yên kinh ngạc: “Thật hào phóng, Mặc Linh sư tỷ lấy ra nhiều đan Huyền Âm như vậy cũng không dễ dàng”.
Nàng ta tưởng là Mặc Linh cho Lâm Nhất.
Lâm Nhất chỉ cười, không giải thích.
“Mấy ngày nay ta sẽ bế quan, có lẽ cũng không thể xuất hiện trong cuộc chiến hoa Huyền Âm. Lúc đó ngươi phải cẩn thận, đừng liều mạng với Dương Hùng, người này quá cực đoan, không đáng để lưỡng bại câu thương với hắn ta. Ngươi là bằng hữu của ta, ta không hi vọng ngươi sẽ bị thương vì ta, như vậy ta sẽ rất khó chịu”.
Vẻ lo lắng thoáng qua trong mắt Liễu Vân Yên, nàng ta nghiêm túc dặn dò.
Nàng ta quan tâm như thế, Lâm Nhất cũng cảm nhận được, bèn cười bảo: “Cô nói như vậy, nếu để Dương Hùng nghe được thì chắc không cần phải đợi sáu ngày sau, ngày mai hắn ta sẽ không nhịn được ra tay với ta luôn”.
“Sao nào? Chẳng phải ngươi mới bảo không sợ sao?”
Liễu Vân Yên cười đùa, mắt nhìn thẳng vào Lâm Nhất khiến hắn hơi xấu hổ.
“Không đùa ngươi nữa, ta đi trước đây”.
Liễu Vân Yên cười khúc khích, vẫy tay tạm biệt.
“Liễu Vân Yên!”