Lúc này tu vi Huyền Võ tầng mười - cao thủ thuộc tầng lớp thứ hai của Hàn Cương được thể hiện ra hết.
Nhưng thân pháp của Lâm Nhất rất lợi hại, Kim Ô Ấn sau lưng phát ra ánh sáng nhàn nhạt, người nhảy lên tựa như Kim Ô tung cánh, nhẹ nhàng tránh sang một bên.
Thân pháp tuyệt diệu khiến rất nhiều người đang có mặt sáng mắt lên, thầm khen một tiếng.
Vụt!
Khi Hàn Cương muốn tiến lên một lần nữa, phía sau chợt có một bóng người loé lên, sau đó đứng lại trước mặt Lâm Nhất. Người đó đẩy tay về phía trước, chân nguyên cuồn cuộn xuất hiện, dùng một chưởng phá tan quyền mang của đối phương.
Người đó chính là Hân Tuyệt của Lăng Tiêu Kiếm Các, y là đệ tử bảng Thiên của Kiếm Các, đương nhiên không thể ngồi nhìn đối phương đả thương Lâm Nhất được.
Hân Tuyệt lạnh lùng giễu cợt: “Hàn Cương, ngươi là đệ tử cốt cán của Huyền Thiên Tông lại đi ra tay với tiểu sư đệ của ta. Huyền Thiên Tông đều là mấy kẻ vô sỉ như ngươi à? Có bản lĩnh thì ra tay với ta đi”.
“Ngươi nghĩ mình là ai, tránh sang một bên, hôm nay ta phải gi ết chết tiểu tử này!”
Nghe thấy Hân Tuyệt mắng Huyền Thiên Tông là một đám người vô sỉ, trưởng lão đầu trọc sa sầm mặt, trong mắt loé lên ánh sáng hung ác, lạnh lẽo đến mức khiến người ta khiếp sợ.
Bạch Du là học trò cưng của ông ta, ông ta rất coi trọng Bạch Du, định ba năm sau sẽ để hắn ta đại diện tông môn xuất chiến ở Long Môn tranh tài.
Tiệc công chúa Quỳnh Đài chỉ để hắn ta mở mang tầm mắt, tiện thể tìm một tảng đá lót đường. Nhưng không ngờ lại bị Lâm Nhất phế… Có thể tưởng tượng được ông ta tức giận đến mức nào.
“Đủ rồi”.
Công chúa Phượng Hoa hừ lạnh một tiếng, khí thế lạnh như băng tản ra, khiến tất cả mọi người trong đại điện đều phải run rẩy.
Công chúa Phượng Hoa lạnh lùng nhìn trưởng lão đầu trọc: “Chẳng lẽ Huyền Thiên Tông không phục? Đệ tử của ông ra tay đánh lén thất bại, ông đường đường là trưởng lão, còn muốn gi ết chết một hậu bối của tông môn ngay trước mặt bản công chúa à?”
Mọi người thầm giễu cợt, Huyền Thiên Tông này xưng là tông môn đứng đầu Đại Tần đế quốc, trước giờ vênh váo hống hách, vô cùng kiêu ngạo.
Trong trận đấu hôm nay vừa thiệt về người vừa mất thể diện, đủ để người ta cười nhạo một khoảng thời gian dài.
Trưởng lão đầu trọc nghiến răng nghiến lợi, trầm giọng nói: “Công chúa nói đúng, tại hạ lỗ m ãng rồi”.
Nói xong, ông ta im lặng ôm Bạch Du lui xuống.
“Tiểu sư đệ, chúng ta cũng đi thôi”.
Hân Tuyệt thấy thế cũng không dây dưa nữa, muốn dẫn theo Lâm Nhất lui xuống.
“Hân Tuyệt, ngươi đừng đi. Người ta vẫn luôn đồn ngươi là người mạnh nhất chỉ thua Bát công tử trong tầng lớp thứ hai. Ta thấy đó cũng chỉ là hư danh mà thôi, ngươi dám đấu một trận với ta không?”
Hàn Cương lạnh lùng nhìn chằm chằm bóng lưng của Hân Tuyệt, gằn từng chữ.
Xôn xao!
Giọng nói của hắn ta không to, nhưng vừa nói xong, trong ngoài đại điện lập tức vang lên tiếng bàn tán.