Tiểu Băng Phượng tức nổ phổi, khuôn mặt nhỏ nhắn hoàn mỹ đỏ bừng, nàng ta lao thẳng tới.
Lâm Nhất đã sớm thăm dò thực lực của nàng ta. Nàng ta vừa mới tỉnh lại, cảnh giới thua xa hắn. Mặc dù động tác của nàng ta rất nhanh nhưng ở trong mắt hắn thì chúng lại chậm vô cùng. Hắn vươn tay, chộp nhẹ một cái đã tóm được cổ áo sau gáy của đối phương nhấc lên không trung.
“Thả ta xuống!”
Tiểu Băng Phượng thẹn quá hóa giận, không ngừng vung vẩy nắm tay nhỏ nhưng tay nàng ta quá ngắn, không sao chạm được vào người Lâm Nhất. Nàng †a tức nổ phổi, má phồng lên, miệng không ngừng thổi khí.
Phù! Phù!
Lâm Nhất thắc mắc: “Ngươi đang làm gì vậy?”
“Bản đế đang phun lửa. Năm xưa, một hơi Băng Phượng Thần Viêm của bản đế có thể đốt thần long thành tro, sợ chưa?” Tiểu Tử đắc ý nói.
Lâm Nhất buồn cười, thả nàng ta xuống, cười nói một câu hai nghĩa: “Vậy ngươi cứ thổi tiếp đi.”
Tiểu Tử nhận thức rất rõ hiện thực nhưng vẫn không chịu nhận thua, lẩm bẩm nói: “Trạng thái của bản đế không được tốt, nếu không chỉ cần một hơi Thần Viêm là đã đốt trụi ngươi rồi!”
“Trời sáng rồi!”
Lâm Nhất nhìn mặt trời đã mọc, không để ý tới nàng ta nữa, trầm ngâm nói: “Ta phải đi làm việc đây, ngươi chờ ở đây nhé.”
“Bản đế cũng muốn đi!”
Tiểu Băng Phượng nghĩ ra, nàng ta cười đắc ý: “Ngươi cho rằng bản đế
không biết lão già kia gài bãy ngươi à, bản đế muốn xem ngươi bị người ta giãm dưới chân, hung hăng chà đạp!”
“Ngươi đi theo ta bị người ta nhìn thấy thì không được hay nhỉ?”
Lâm Nhất quan sát đối phương, không thể không nói Tiểu Băng Phượng rất đẹp, tuy chỉ là một cô nhóc nhưng vẫn rất dễ kích động người ta phạm tội.
Phù Vân Kiếm Tông nhiều người, chưa biết chừng lại có yêu râu xanh.
“Hừ hừ, ngươi cho rằng ai cũng có quyền ngắm nhìn dung nhan tuyệt thế của bản đế hay sao?” Tiểu Băng Phượng khinh bỉ liếc nhìn Lâm Nhất rồi lắc mình một cái, hoa văn Tử Diên trên hộp kiếm sau lưng của Lâm Nhất sáng lên, nàng ta chui thẳng vào trong đó.
Vậy mà cũng được ư?
Chẳng trách hắn không thể cất hộp kiếm Tử Diên vào trong túi trữ vật, bản thân nó chính là bí cảnh độc lập.
Tiểu Băng Phượng có thể đi vào đó, không biết liệu mình có thể đi vào đó được không? Trong lòng Lâm Nhất xuất hiện rất nhiều ý nghĩ, mãi một lúc sau, hắn mới thôi nghĩ ngợi, dõi mắt nhìn về phía điện Phi Vân.
Trước hết phải giải quyết chuyện trước mắt đãt
Điện Phi Vân trên đỉnh Phi Vân.
Nơi này gần núi Thánh Kiếm nhất, bình thường nếu không có chuyện lớn gì thì ít ai tụ tập ở đây.
Nhưng hôm nay trời còn chưa sáng đã liên tục có người tới. Khoảnh sân rộng trên đỉnh núi cực kỳ tấp nập. Sau khi trời sáng, người đã tới đông nghìn nghịt, cực kỳ náo nhiệt.
Ngoại trừ những đệ tử đi lịch luyện ở bên ngoài hoặc đang bận bế quan tu hành, toàn bộ đệ tử ký danh, đệ tử nội môn, đệ tử thân truyền của tông môn hầu như đều có mặt đông đủ.
Ở nơi cao nhất của điện Phi Vân, thậm chí ngay cả những trưởng lão tông môn bình thường khó gặp cũng đều đã tề tựu về đây đông đủ.
Phù Vân Kiếm Tông yên bình đã lâu rồi không có cảnh náo nhiệt như thế này. Chỉ có điều nguyên do của chuyện náo nhiệt này khiến người ta không vui nổi, thậm chí còn hơi phiền muộn.
“Một người ngoài còn chưa đạt tới Thiên Phách tầng bảy lại sẽ trở thành đệ tử thân truyền của Phù Vân Kiếm Tông ta, chưởng giáo hồ đồ thật rồi.”
“Chuyện này làm người ta không khỏi lạnh lòng. Chúng ta khổ tu nhiều năm như vậy lại không bằng một võ giả hạ giới trên con đường thông thiên.”
“Nếu là yêu nghiệt siêu phàm thì chúng ta cũng phải chấp nhận thôi. Nhưng nghe nói tên này thậm chí không lọt vào nổi bảng Thông Thiên, hoàn toàn chỉ biết dựa vào quan hệ của tiền bối Phong Giác.”
“Có khi nào hắn là con ngoài giá thú của tiền bối Phong Giác không? Vừa là đệ tử thân truyền lại vừa có suất lên núi Thánh Kiếm, chậc chậc!”
Trong điện Phi Vân, tiếng người nói chuyện huyên náo, gì cũng nói ra được, thậm chí còn đồn Lâm Nhất là con ngoài giá thú. Nếu Phong Giác nghe thấy, chắc sẽ tức thổ huyết, có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch nổi.
“Phùng sư huynh, hình như mọi người rất bất mãn... Ta thấy mấy tên đứng đầu nội môn đã tập hợp lại một chỗ với nhau, không nói năng gì, e là lát nữa sẽ có trò hay để xem.”
Trong khu vực đệ tử thân truyền tụ tập, có mấy người chỉ trỏ, vừa nhìn Phùng Chương vừa nói.
Phùng Chương mỉm cười, không nói gì. Đêm qua hắn ta đã dặn dò những người này rồi, cứ việc kiếm chuyện thoải mái, xảy ra chuyện gì hắn ta sẽ chịu trách nhiệm.
Mấy người kia vốn đã bất mãn trong lòng, lại có Phùng Chương hậu thuần, đương nhiên hôm nay sẽ có trò hay!
Diệp Tử Lăng mặc váy dài màu tím, vóc dáng cao gầy, trông tách rời với đám đệ tử thân truyền. Nàng ta có dung nhan khiến người ta mê muội nhưng khuôn mặt ấy lúc nào cũng lạnh như băng, bẩm sinh đã không dễ gần.
Ngoại trừ Vương Vũ Nhược đứng bên cạnh nàng ta, trong vòng mười trượng không còn ai khác nữa.
“Tông môn đang yên đang lành... Chỉ vì một người ngoài mà lòng người lại bất ổn như vậy.” Lâm Nhất còn chưa tới, Diệp Tử Lăng rất bất mãn với hắn, người
này thật là phiền phức.
Đột nhiên, điện Phi Vân rộn ràng chợt yên tĩnh lại, ngay cả tiếng lá rụng cũng có thể nghe thấy.
Diệp Tử Lăng chau mày, trông thấy trên điện Phi Vân xuất hiện một người, người này cõng hộp kiếm, bế mèo đen, thong thả bước tới.
Tất cả mọi người dừng nói chuyện, vô số ánh mắt không thân thiện đổ dồn lại nhìn Lâm Nhất.
Thật phô trương!
Lâm Nhất thấy tình hình như vậy, trong lòng cười thầm. Có chút chuyện cỏn con mà cũng có nhiều người kéo tới đây như vậy.
Đệ tử ký danh, đệ tử nội môn, đệ tử thân truyền, dường như tất cả đều tới.
Không biết trước đây Phù Vân Kiếm Tông phải quạnh quế tới mức nào mà chỉ vì chuyện của hắn lại có thể gây ra động tĩnh lớn như vậy. Lâm Nhất chợt xuất hiện ý nghĩ, may mà có ta đến đây nên núi mới không cô quạnh. Hắn mỉm cười, rảo bước đi về phía trước.
Danh Sách Chương: