Nhiều sát chiêu đáng sợ như Phục Ma Ấn và Phá Không Ấn chắc chắn không thể sử dụng lại trong thời gian ngắn.
Nhưng trong quá trình xem chiến, bọn họ đã nghỉ ngơi lấy lại sức, đều ở trạng thái đỉnh cao, hoàn toàn không cần sợ Lâm Nhất.
Đặc biệt là Bộ Trần và Tiêu Nhiên, bây giờ hai người hợp lại dư sức để chèn ép Lâm Nhất.
“Đúng, Bộ công tử và Tiêu công tử nói có lý. Thằng nhóc này, lúc trước chạy đi một mình, đợi bọn ta chiến đấu đổ máu xong lại quay về chiếm lợi, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy!”
“Giao túi trữ vật của tán tu Huyết Cốt ra đây, mọi người chia đều với nhau mới phù hợp quy tắc giang hồ”.
“Lâm Nhất, làm người chừa đường lui, sau này dễ gặp lại. Ngươi đừng ép bọn ta làm ra những chuyện không hay!”.
Có Bộ Trần và Tiêu Nhiên dẫn đầu, những người con cháu Cao gia và nhân tài tông môn khác cũng to gan hẳn lên.
Dù sao cũng là ba túi trữ vật của tán tu, nhất là còn có tài sản kếch xù của Huyết Phong trên bảng Đạo Tặc khiến bọn họ không khỏi động lòng.
Lâm Nhất tỏ ra hờ hững, thản nhiên nói: “Xin lỗi, ta không nhìn thấy cuộc chiến đổ máu mà các ngươi nói. Nếu quỳ xuống đất xin tha cũng tính là đã góp sức, các ngươi biểu hiện cũng không tồi. Đặc biệt là Tiêu công tử và Bộ công tử, đầu cũng giấu luôn dưới đáy quần. Lẽ nào tư thế đó là kỳ công của quý phái? Thứ cho tầm mắt Lâm mỗ không cao, thật sự không nhìn ra được”.
“Ngươi nói cái gì!”
“Ngươi có giỏi nói lại lần nữa xem!”
Bộ Trần và Tiêu Nhiên bị Lâm Nhất sỉ nhục như vậy, lập tức nổi giận.
Khí lạnh trên người bọn họ dâng tràn, sát khí trong mắt phóng ra, găm chặt vào Lâm Nhất.
“Cần gì phải lừa mình dối người, lẽ nào lời ta nói rất khó hiểu sao?”
Lâm Nhất mỉm cười nhàn nhạt, nhìn hai người, sâu trong mắt lan tràn sự giễu cợt mờ nhạt.
Đám người vô dụng này, mình cứu bọn họ một mạng cũng không mong bọn họ cảm kích.