Dù cho họ phạm phải tội lớn tày trời cũng phải giao cho thư viện Thiên Phủ xử trí. Nếu cứ để mặc cho Lâm Nhất giết thì thư viện phải để mặt mũi ở đâu?
Nhưng nếu nàng ta không xử trí Lục Tư Âm, Lâm Nhất chắc chắn cũng sẽ trở mặt bỏ đi.
Lục Tư Âm đang nằm dưới đất có thể cảm nhận được rõ bầu không khí trở nên khác thường.
Nhiều ánh mắt đổ dồn vào nàng ta, khiến nàng ta cảm thấy không được tự nhiên.
Đặc biệt là khi ánh mắt của Liễu Vân Yên dời sang, nàng ta bỗng dưng run rẩy.
“Ta sẽ xử trí”.
Liễu Vân Yên dẫn một nhóm người chậm rãi bước tới trước mặt Lục Tư Âm.
“Sư tỷ, lần này ta thật sự đã sai, tỷ tha cho ta lần này đi ạ...”
Lục Tư Âm khóc sướt mướt, phối hợp với dáng vẻ thê thảm của nàng ta khiến người ta có chút thương cảm.
Ngay cả Bạch Vân cũng cảm thấy không đành lòng.
Lục Tư Âm tóc tai bù xù, mặt sưng như đầu lợn, máu trên khoé miệng và mũi vẫn chưa khô, hoàn toàn mất đi vẻ kiêu ngạo lạnh lùng của ngày thường, ánh mắt nhìn người cao cao tại thượng kia đã không còn, lúc này đang run bần bật, liên tục cầu xin tha thứ.
“Sư tỷ...”
Bạch Vân vừa định lên tiếng, Liễu Vân Yên lập tức quay đầu lại trừng nàng ta khiến tiểu nha đầu sợ hãi không dám nói gì.
“Lục Tư Âm, ta cho cô hai lựa chọn. Một là ta sẽ đưa cô về thư viện, bẩm báo chi tiết về việc này. Hai là lập tức cút khỏi tầm mắt của ta, không bao giờ quay trở lại thành U Châu!”
Liễu Vân Yên lạnh giọng nói.
“Đừng mà, sư tỷ, xin hãy tha cho ta, ta sẽ quỳ xuống, tỷ tha cho ta có được không? Tình cảm hơn hai năm trời của chúng ta còn không bằng một tên Kiếm Nô sao?”
Lục Tư Âm quỳ dưới đất không ngừng cầu xin.
Nếu chuyện trộm đồ người khác lan truyền đến thư viện, nàng ta sẽ khó chịu còn hơn bị giết. Dù cho may mắn không bị đuổi khỏi thư viện thì cũng sẽ mang tiếng xấu suốt đời.
Còn lựa chọn thứ hai là yêu cầu nàng ta tự giác rời khỏi thư viện Thiên Phủ.
Thư viện Thiên Phủ là một trong năm thế lực cấp bá chủ ở thành U Châu, có nguồn gốc sâu xa không phải Lăng Tiêu Kiếm Các có thể so sánh.
Nàng ta đã ở thư viện nhiều năm, thậm chí còn nhận được rất nhiều lợi ích từ nơi này.
Đối với Lục Tư Âm, kể từ hôm nay phải làm một tán tu, nghĩ thôi đã khiến người ta tuyệt vọng.
Lâm Nhất đứng ở xa bình tĩnh nhìn cảnh này, trong lòng càng đánh giá cao Liễu Vân Yên hơn.
Nhưng hắn vẫn cảm thấy phạt Lục Tư Âm như vậy còn hơi nhẹ nhàng.
Không nói đến việc giết đối phương, ít nhất cũng phải phế bỏ tu vi mới được... Nhưng nghĩ lại thì thấy không thực tế lắm.
Quyết định này đã là sự nhượng bộ lớn nhất mà Liễu Vân Yên dành cho hắn.
“Xem ra cô không muốn chọn cái nào cả, vậy ta chỉ có thể đưa cô cho Lâm Nhất xử trí”.