Mục lục
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ là không ngờ Lâm Nhất lại không hề nhượng bộ, sát khí đáng sợ cũng đồng thời bộc phát từ trên người hắn, hai luồng sát khí đối nhau khiến toàn bộ kiếm chủng đều có dấu hiệu bùng nổ.  

Sở Hạo Vũ vốn không để ý cũng hơi giật mình, hiển nhiên không ngờ Lâm Nhất lại lựa chọn đối đầu với mình.  

“Lá gan lớn lắm!”  

Trước nay hắn ta luôn cương quyết, không thích dài dòng, cũng không nhiều lời. Hắn ta cầm chuôi kiếm, bảo kiếm trong tay hắn ta đã sắp ra khỏi vỏ.  

“Dừng tay!”  

Một tiếng quát lạnh lùng truyền đến, hai con Kiếm Điêu tung cánh bay tới. Trên Kiếm Điêu là hai vị trưởng lão, hai luồng tu vi đáng sợ cũng tản ra.  

Rắc!  

Tu vi cảnh giới Tử Phủ cường hãn nghiền nát sát khí của hai người, cuồng phong đang cuộn lên dữ dội trong kiếm chủng lập tức lắng xuống.  

Lâm Nhất và Sở Hạo Vũ hừ lạnh một tiếng, trong mắt đều thoáng qua vẻ dè chừng.  

Mọi người ngẩng đầu lên thì thấy là Lạc Phong và Bạch Đình, người chủ trì cuộc chiến đồng minh lần này.  

Đến trận chiến cuối cùng rồi, hai người không thể tiếp tục ở lại bục quan vân nữa, phải đích thân đến kiếm chủng.  

“Sư huynh, huynh không sao chứ?”  

Lý Vô Ưu hơi lo lắng hỏi, Lâm Yên cũng len lén nhìn sang, tim đập loạn xạ, cảnh tượng vừa rồi thật sự quá đáng sợ, khoảnh khắc Sở Hạo Vũ cầm vào chuôi kiếm, hầu như tất cả mọi người đều cảm nhận được luồng khí lạnh thấu tim.  

Lâm Nhất xua tay, chắp tay với không trung giống mọi người: “Bái kiến hai vị trưởng lão”.  

Dù Lạc Phong hay Bạch Đình thì đều có địa vị rất cao trong tông môn, sau này rất có thể sẽ tiếp nhận vị trí điện chủ Trưởng Lão điện.  

Bất kính một chút sẽ bị phạt, nên mọi người đều kính nể họ.  

“Thú vị, còn chưa biết quy tắc vòng thứ hai mà đã không chờ nổi muốn ra tay rồi à!”  

Bạch Đình ở trên Kiếm Điêu tỏ vẻ giễu cợt, ông ta cười khẽ: “Yên tâm, lát nữa sẽ có rất nhiều cơ hội để ra tay, Sở Hạo Vũ ngươi cũng đừng nóng vội”.  

“Đệ tử đã hiểu”.  

Vẻ mặt Sở Hạo Vũ không chút dao động, hắn ta chắp tay đáp lại.  

Lạc Phong liếc nhìn Bạch Đình, lão già này hiển nhiên thiên vị Sở Hạo Vũ, ông cũng lười để ý đến ông ta, nhắm mắt lại, mười ngón tay đan vào nhau, tạo thành ấn ký kỳ quái.  

Lúc ông mở mắt ra, giữa hai bàn tay phóng ra quang hoa chói mắt, mặt đất đột nhiên bùng lên ngọn lửa màu máu cháy hừng hực.  

Vù!  

Ngọn lửa cháy mạnh chứa đựng phong mang sắc bén giống như sương giá, ngay lập tức bao phủ mặt đất.  

Mọi người trở tay không kịp, đưa mắt nhìn sang thì thấy toàn là lửa, có đúng một nơi để trốn. Vì thế tất cả nhao nhao bay lên, lảo đảo lắc lư, đứng trên chuôi kiếm cổ.  

“Chuyện gì thế này?”  

“Cái quái gì vậy? Ngọn lửa này thậm chí còn có thể đốt cháy cả chân nguyên hộ thể của ta nữa… Quá đáng sợ!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK