Trên đài cao yên tĩnh như tờ, sắc mặt mọi người đều thay đổi, rõ ràng không ngờ Lâm Nhất vẫn còn yêu cầu như thế.
Nói gì mà coi như đỡ được mười chiêu, như thế đã đủ sỉ nhục người khác rồi, lại còn muốn đạp Kim Diễm thêm một cước nữa.
Oanh!
Lúc này, người Lâm Nhất khẽ run, hộp đựng kiếm sau lưng hắn rơi xuống đất. Đài cao lập tức rung lên, bây giờ xung quanh vô cùng yên tĩnh, tiếng nổ này khiến cho trái tim vốn đang nặng nề của mọi người suýt rơi khỏi lồng ngực.
“Kim Diễm của thành Thiên Lăng, ngươi dám đỡ một kiếm của ta không?”
Trong mắt Lâm Nhất loé lên phong mang, hắn hét to một tiếng, lạnh lùng nhìn về phía đối phương, giống như một thanh kiếm sắc bén đâm vào người đối phương.
Không phải nói câu nào cũng là thể diện của thành Thiên Lăng à?
Hôm nay, chiêu kiếm này sẽ vả mặt ngươi, chém nát sự kiêu ngạo của ngươi!
Kim Diễm của thành Thiên Lăng, ngươi dám đỡ một kiếm của ta không?
Lời nói này quá khiêu khích, gần như vả vào mặt Kim Diễm, cũng vả vào mặt những thiên tài của thành Thiên Lăng vẫn luôn châm chọc Lâm Nhất trước đó.
“Tên này đúng là ngông cuồng!”
“Không chỉ muốn vả mặt Kim Diễm mà còn sỉ nhục cả chúng ta nữa”.
“Thể loại gì không biết, mới có chút bản lĩnh đã sỉ nhục người khác, chẳng lẽ cho rằng Kim Diễm không thể đỡ một kiếm của hắn sao?”
Sắc mặt rất nhiều thiên tài của thành Thiên Lăng trên đài cao đều trở nên khó coi.
“Đỡ một kiếm của ngươi không phải là không thể, nhưng nếu ta đỡ rồi, ngươi cũng đừng trách ta thủ đoạn tàn nhẫn. Nói trước, không phải con mèo con chó nào cũng có thể tuỳ tiện nói xằng nói bậy với Kim Diễm ta đâu!”
Trong mắt Kim Diễm loé lên vẻ nham hiểm khó phát hiện ra, hắn ta lau sạch vết máu trên khoé miệng, sắc mặt vô cùng u ám. Cú đấm khi nãy của tiểu tử này quá mạnh, nếu không nhờ có giáp Thiên Viêm, e rằng hắn ta đã trở thành trò cười cho thiên hạ rồi.
Tuy bây giờ trông hơi chật vật, nhưng hắn ta cho rằng bản thân đã thăm dò được giới hạn của Lâm Nhất, cho nên cũng không tính là lỗ.
Thực lực như thế đã dám nói năng ngông cuồng, vậy thì ta sẽ chơi với ngươi.
“Giáp Thiên Viêm!”
Kim Diễm điều động chân nguyên, hừ lạnh một tiếng, hai tay chắp thành hình chữ thập, một khí thế đáng sợ bộc phát lên từ trên người hắn ta, dẫn tới cuồng phong đầy trời, nóng hừng hực.
Dưới động tĩnh đó, giáp Thiên Viêm có vẻ mơ hồ trên người hắn ta dần ngưng tụ lại.
Sau khi chuẩn bị xong, phía trước giáp Thiên Viêm xuất hiện một luồng thiên viêm màu trắng. Dù rất yếu, nhưng khi nó xuất hiện, trên người Kim Diễm lập tức bộc phát uy áp vô biên, khí thế nổ vang, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
“Mạnh quá, không ngờ Kim Diễm đã tu luyện giáp Thiên Viêm đến mức độ này rồi”.