Mười vị trọng tài Thánh Minh bị đôi mắt rồng quét qua đều sợ run bần bật, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
Tuy họ là người chủ trì Quần Long thịnh yến, nhưng những đợt trước chưa từng xuất hiện cảnh tượng này, điều đó khiến họ trở tay không kịp.
“Có gì đó không ổn”.
Trọng tài chính mặc bộ đồ đen, sắc mặt nghiêm túc, nhạy bén nhận thấy sắp có chuyện lớn xảy ra.
Grừ!
Vào lúc này, một tiếng rồng ngâm kinh khủng chợt vang lên từ phía ngoài chín tầng trời, hơn một trăm vạn người trên khán đài đều bị âm thanh này làm cho nằm rạp xuống đất.
Lâm Nhất ngẩng đầu lên, trên bầu trời xa xôi có một con thần long màu xanh đang đứng giữa sao trời. Xa quá, hắn chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được con thần long kia đang nhìn bốn phía, như thể đang tìm kiếm vị trí của Huyền Hoàng Giới trong nghìn vạn thế giới.
Hình chiếu thần long!
Lâm Nhất nhanh chóng suy nghĩ, lập tức nhớ lại hình chiếu thần long đã thấy trước đó, con thần long màu xanh bay lượn trên tinh không cổ lộ này lại xuất hiện.
Sau khi xác định vị trí của Huyền Hoàng Giới, nó tiếp tục tìm kiếm hồi lâu, cuối cùng nhìn về phía Lâm Nhất.
Nói một cách chính xác là nó nhìn về phía long ảnh vương giả sau lưng Lâm Nhất.
Dường như đang xác định một loại khế ước nào đó, hồ Cửu Long đột nhiên nổ tung, khí Huyền Hoàng vô tận hoá thành một lốc xoáy khổng lồ. Lốc xoáy như vực sâu tràn ngập sức mạnh bí ẩn, ở nơi sâu nhất trong đó thấp thoáng có một cánh cửa lặng lẽ mở ra.
“Bảo khố Long Vận!”
Mắt trọng tài chính đột nhiên sáng rực lên, ông ta không kìm được khàn giọng thốt lên.
“Bảo khố Long Vận, là bảo khố Long Vận trong truyền thuyết!”
Rất nhiều võ giả trên khán đài lập tức mất lý trí, bay về phía hồ Cửu Long như ong vỡ tổ.
Ầm! Ầm! Ầm!
Nhưng ngoại trừ những tuyển thủ thông qua vòng tích điểm của Quần Long thịnh yến, những võ giả khác, bất kể là tu vi hay độ tuổi, tất cả đều bị bắn ngược trở lại và bị trọng thương.
“Không ngờ truyền thuyết lại là thật”.