“Nếu người khác bị thương nặng như vậy, chỉ sợ ngay cả nhúc nhích cũng không làm được, chắc hắn đã tu luyện công pháp luyện thể nào đó rất mạnh”.
“Hừ, vậy thì sao, trong tay không có kiếm, trạng thái này chỉ có tự tìm cái chết!”
Nhìn thấy Lâm Nhất đột nhiên bay lên, đám người thư viện Tử Lô giật mình, sau đó lập tức bình tĩnh lại, vẻ tàn nhẫn lộ ra trong mắt.
Theo họ nghĩ, Lâm Nhất cố chấp như vậy thực sự rất ngu xuẩn.
“Nếu tiểu tử nhà ngươi muốn chịu chết thì đừng trách ta...”
Thấy Lâm Nhất đang dần tới gần, một tia sáng lạnh xẹt qua trong mắt Tào Chấn.
Như không thể cô đọng nước, như nhật nguyệt không ở trên bầu trời.
Phật Môn Thất Sát Ấn!
Bỗng nhiên, sát ý thấu trời như một ngọn núi lớn đ è xuống chiến trường đã là một đống đổ nát này, nó nặng nề như vực sâu, mỗi ngọn cây cọng cỏ sâu, mỗi ngọn núi dòng sông sâu trong đó đều khó có thể động đậy.
Sát ý kia làm cho sát khí của bản thân Lâm Nhất nhân lên gấp bảy lần, đạt tới một mức độ khiến cảnh giới Dương Huyền đại thành cũng phải sợ hãi.
Mặt Tào Chấn lập tức biến sắc, đợi đến khi hắn ta hoàn hồn lại, định rút lui thì đã muộn. Hắn ta chỉ có thể cắn răng nắm chặt thanh đao trong tay, cố gắng đỡ trước sát ý như bùn lầy này.
Chúng Sinh Phẫn Nộ!
Oán Thiên Bất Nhân!
Khi quyền mang đánh ra, uy lực kinh khủng của Thất Sát Ấn lập tức bùng nổ. Trong lúc nhất thời, đất rung núi chuyển, đất đá bay mù trời, đất trời đổi sắc.
Quyền uy mênh mông phát huy hết tu vi cảnh giới Âm Huyền viên mãn thâm hậu của hắn, khí chất hoàn toàn thay đổi.
Quyền của hắn lao nhanh như nghìn quân vạn mã, tiếng kêu giết ngưng tụ từ lửa giận làm rung trời chuyển đất, dường như có sự nhiệt huyết và đau khổ vô tận khó có thể tiêu tan. Lòng hào hùng đè nén đến tột cùng kia tựa như ánh chiều tà nhuộm máu, cực kì thê lương.
Chén Rượu Khó Cạn, Ai Cạnh Bên Ta!
Vừa nghe thấy một tiếng hò hét, quyền mang như mặt trời đánh ra, Tào Chấn đang cố hết sức cũng không thể đỡ được. Xương sườn trên ngực bị gãy, hắn ta hộc máu, văng ra xa.
Lâm Nhất nhẹ nhàng tung ra bốn quyền một mạch khiến tất cả mọi người kinh ngạc, im lặng như tờ, ai cũng sững sờ.
Nhưng trong đầu Lâm Nhất lại quay cuồng như sắp nổ tung, trong cơn chóng mặt, cơ thể loạng choạng chực ngã như chiếc lá rách trong gió.
Đầu đau quá!
Trong tầm mắt mơ hồ, Lâm Nhất nhìn thấy Tào Chấn bị đánh văng đang lảo đảo chống trường đao, cố đứng dậy.
Cơn mệt mỏi vô tận kéo đến, Lâm Nhất cố gắng đi tới trước nhưng cơ thể lại không nghe lời hắn.
Rõ ràng hắn muốn sang bên trái nhưng lại đi sang bên phải.
Rõ ràng muốn sang bên phải nhưng lại đi sang bên trái.