Lâm Nhất đặt kiếm ngang trước ngực, hai mắt nhắm nghiền, tay nắm chặt chuôi kiếm, Bán Bộ kiếm ý trong cơ thể điên cuồng uẩn nhưỡng.
Liệt diễm trên đóa Tử Diên ở vùng đan điền rực cháy.
Linh nguyên màu tím cuồng bạo trong kinh mạch không ngừng sôi trào, cứ mỗi một vòng, ngọn lửa kia càng bùng lên dữ dội.
Sau tám vòng, kiếm ý toàn thân Lâm Nhất đã bộc phát đến mức thân thể hắn không cách nào chịu đựng nỗi nữa.
Roẹt roẹt!
Da thịt có hơi nứt ra, rỉ ra tơ máu, nhưng Lâm Nhất vẫn cố chịu đựng, bởi vì hắn biết mình vẫn chưa đến cực hạn.
Lôi Viêm Chiến Thể vẫn còn chưa dùng đến.
Advertisement
Khi Tử Diên kiếm quyết cuồng bạo vận chuyển đến vòng thứ chín, hắn đột ngột mở mắt ra.
XÍU...UU!!
Huyết quang trong mắt nóng bỏng như lửa, Lôi Viêm Chiến Thể lập tức được kích hoạt.
Ngay lúc này, Bán Bộ kiếm ý tích súc đã lâu phút chốc đạt đến cảnh giới đỉnh phong.
Boang…!
Lâm Nhất rút kiếm ra khỏi võ, Táng Hoa kiếm tựa như một làn thu thủy xẹt qua trước mắt hắn, bắn vọt ra, kiếm ý mê hoặc khiến thân kiếm không ngừng rung lên.
Advertisement
Cùng với tiếng kiếm ngân trong trẻo khuếch tán bốn phía, kiếm ý sôi trào trên người Lâm Nhất nhanh chóng bộc phát.
Ầm! Ầm! Ầm!
Hắc Hỏa Nha xung quanh ào ào rơi xuống, tất cả đều bị đánh chết tại chỗ.
Vùng trời phía trên cánh rừng âm u, một con Kiếm Điêu đang tuần tra bốn phía, ông lão trên lưng nó khẽ nhúc nhích lỗ tai, trầm ngâm nói: “Bán Bộ kiếm ý này quả thật rất mạnh…”
Phụt!
Bên ngoài bầy quạ, Mặc Thanh Vân đang thổi cốt địch bỗng phun ra một ngụm máu tươi, cốt địch trong tay cũng xuất hiện vết nứt, vừa liếc thấy, hắn ta lập tức bị dọa tái mặt.
Cốt địch vốn là võ hồn của Mặc Thanh Vân, nếu như trọng thương sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến bổn nguyên của hắn ta.
Phụt phụt phụt!
Vương Ninh đang nhắm mắt vận công càng bị thương thảm hơn, liên tục phun ba ngụm máu tươi, vội mở mắt ra, lúc này, sắc mặt hắn ta đã không còn chút máu.
Trong đầu chỉ còn tiếng “ông ông”, đau đớn như thủy triều kéo đến.
“Lên đây!”
Mặc Thanh Vân cắn môi, duỗi tay ra kéo Vương Ninh lên gấu trắng, sau đó kẹp chặt hai chân, gấu trắng to như một ngọn đồi điên cuồng bỏ chạy.
“Tiểu Hồng!”
Ánh mắt Lâm Nhất lóe lên sát khí, hắn hét to một tiếng, Huyết Long Mã từ trong rừng vọt ra.
Lâm Nhất tung người nhảy lên ngựa, sau đó duỗi tay kéo Lý Vô Ưu lên, Huyết Long Mã lập tức phóng đi. Toàn thân nó tỏa ra khí tức bạo ngược, trông như một tia chớp đỏ thẫm, tốc độ lao đi cực nhanh.
Cộp cộp cộp!
Móng ngựa dũng mãnh, mỗi một lần hạ xuống mang theo sức nặng ngàn cân. Huyết Long Mã điên cuồng đuổi theo, khiến mặt đất chấn động không thôi, hệt như có thiên quân vạn mã đang ùn ùn kéo đến.
Mặc Thanh Vân bị dọa tái mặt, quay đầu nhìn lại chỉ thấy một bóng dáng màu đỏ máu thoắt ẩn thoắt hiện.
Ầm!
Còn chưa kịp phản ứng, bóng dáng màu đỏ kia đã đâm sầm vào người gấu trắng. Vương Ninh và Mặc Thanh Vân bị hất văng xuống.
Thân thể to lớn của gấu trắng lảo đảo ngã xuống, sau khi lăn một vòng, nó há to miệng, để lộ răng nanh sắc bén, hai mắt đỏ quạch, sát khí tuôn ra, điên cuồng gào thét.
Huyết Long Mã nhe răng cười, rống cái khỉ gì?
Bốp bốp bốp!
Nó dậm chân lấy đà lao đến, móng ngựa mang theo sức mạnh vạn quân liên tục tung ba cước. Cước đầu tiên khiến gấu trắng kêu lên đau đớn, cước thứ hai, âm thanh thảm thiết thấu tận tim gan, cước thứ ba, nó không còn dám hung hăng nữa, mà quay đầu bỏ chạy trối chết.
Lâm Nhất cùng Lý Vô Ưu nhảy xuống ngựa, đi về phía Mặc Thanh Vân và Vương Ninh.
Lâm Nhất lạnh lùng nhìn Mặc Thanh Vân, hóa ra là một nhân tài kiệt xuất cảnh giới Huyền Võ. Hắn cười khẩy: “Kẻ chấp nhận bán mạng chó cho Vương gia… quả thật không tầm thường!”
Mặc Thanh Vân tức giận đáp trả: “Loại phế vật Tiên Thiên ngũ phẩm như ngươi ấy à, nếu không phải do ta chủ quan, giết ngươi chẳng khác nào giết chó!”
“Ngoan ngoãn một chút!”
Vừa dứt lời, Lý Vô Ưu liền bước lên, giẫm xuống người hắn ta.
Võ hồn của Mặc Thanh Vân đã bị thương, không cách nào động đậy được nữa, muốn bao nhiêu uất ức thì có bấy nhiêu uất ức.
Lâm Nhất dời mắt, nhìn về phía Vương Ninh. Đối phương đã bị kiếm âm làm tổn thương, lúc này, thương thế có hơi nặng một chút.
Mặt hắn ta xám như tro, cắn răng không nói một lời.
“Trời muốn ngươi chết, chớ trách ta!”
Lâm Nhất bay vọt đến, kiếm trong tay đâm thẳng vào tim hắn ta.
Ầm!
Nhưng vừa tiến lên một bước, một luồng kiếm phong mạnh mẽ từ trên trời giáng xuống, quét qua hai người họ.
Cuồng phong mang theo kiếm thế hùng mạnh, Lâm Nhất cùng Lý Vô Ưu có cảm giác ngực bị nện một cú, bật lui về sau mấy bước.
Mãi đến khi cơn gió kia dừng lại, hai người mới có thể mở mắt ra.
Trong tầm mắt là một con Kiếm Điêu đang chở trưởng lão tông môn từ từ hạ xuống.
“Trưởng lão, cứu ta!”
Vương Ninh tỏ vẻ đáng thương, vội đứng dậy chạy về phía trưởng lão.
Vèo!
Lâm Nhất giận không thể nuốt, vung tay lên, Táng Hoa kiếm bắn thẳng ra, lao về phía Vương Ninh.
“Làm càn!”
Trưởng lão áo xám ngồi trên Kiếm Điêu chợt quát một tiếng, phất tay đánh văng Táng Hoa kiếm.
“Trưởng lão, tên Lâm Nhất kia muốn giết ta, Mặc sư huynh có thể làm chứng”, Vương Ninh hung hăng nhìn Lâm Nhất, lộ vẻ tự mãn cùng khoái trá.
“Tên Lâm Nhất này phát rồ, đã ra tay đánh lén khiến võ hồn của ta bị thương!”
Ánh mắt Mặc Thanh Vân lóe lên tia ranh mãnh, lạnh lùng nói.
Trưởng lão áo xám từ trên cao nhìn xuống, sau khi quan sát đôi bên vài lần, hiểu được đại khái, liền thản nhiên nói: “Lâm Nhất, ngươi không đi đánh giết yêu thú để tích góp ngôi sao, chạy đến đây truy giết đồng môn là có ý gì?
Vèo vèo vèo!
Đúng lúc này, Lãnh Mạch dẫn theo một đám người chạy đến, vừa nhìn thấy ông lão áo xám kia, hắn ta thoáng khựng lại vài giây, sau đó nhanh chóng có phản ứng: “Trưởng lão, tên Lâm Nhất này đánh chết bốn người trong danh ngạch hạt giống, tất cả ngọc bội đều bị hắn lấy đi, e là ngay từ đầu đã có ý định giết người cướp của”.
Bị vu oan, Lý Vô Ưu cả giận nói: “Hèn hạ vô sỉ! Rốt cuộc là ai đuổi giết ai? Nếu ta và Lâm đại ca không có chút thực lực, e là có chín cái mạng cũng sống không đủ!”
Vương Ninh cười lạnh: “Trưởng lão, trước mặt ngài mà tên Lâm Nhất này cũng dám giết ta, lời của hai kẻ này sao có thể tin tưởng được. Chuyện đánh lén vô sỉ như vậy chỉ khiến tông môn càng thêm mất mặt, xin trưởng lão hãy ra tay thanh lý môn hạ!”