Mỗi lần đả thông một phách sẽ có thể mở khí hải ở nơi sâu trong thất đại võ huyệt. Cao thủ Thiên Phách có thể độ kiếp thành công, khí hải vững chắc như bí cảnh được mở trong cơ thể, linh khí thiên địa có thể đưa vào đạt tới mức độ không thể tưởng tượng nổi.
Ông lão áo xám trước mặt mang lại cho Lâm Nhất cảm giác như độ kiếp thành công cả bốn phách, tu vi ấy vô cùng khủng khiếp.
Tiện tay tung một chiêu, cả bốn vùng khí hải đều đồng loạt cuộn trào, sức mạnh đánh tới không dám tưởng tượng.
Suy đoán của Lâm Nhất còn rất đại khái, có lẽ khi nào thật sự hiểu được sự kì diệu của Thiên Phách, hắn phải đạt tới bước đó mới có thể hiểu rõ.
"Ông lão kia là người của Tây Sơn Vực, gọi là Xương Hải, cũng là một trong Thánh Minh. Người ngươi phải để ý là người bên cạnh ông ta, Chung Huyền - hạng nhất Quần Long thịnh yến Tây Sơn Vực", Thanh Đồ trưởng lão thấy tầm mắt của Lâm Nhất bèn âm thầm truyền âm giới thiệu cho hắn biết mục đích đến đây của nhóm người này.
Anh tài Long Vân của Tây Sơn Vực à?
Lâm Nhất như có điều suy nghĩ, tỉ mỉ quan sát người thanh niên Chung Huyền kia, diện mạo rất anh tuấn, tu vi của hắn ta đã đạt tới cảnh giới đỉnh phong Bán Bộ Thiên Phách.
Nhưng luồng áp lực trên người hắn ta còn kinh khủng hơn Vũ Hạo Thiên nhiều, Lâm Nhất đang không có sử dụng kiếm ý, vậy mà vẫn cảm nhận được một chút áp lực.
Thực lực người này còn mạnh hơn cả mình!
Trong lòng Lâm Nhất thầm kinh ngạc, ít nhất thì hắn ta đã thăng lên Bán Bộ Thiên Phách cũng hai năm rồi, hai năm qua không biết là đã luyện hóa được bao nhiêu Tinh Châu, ăn được bao nhiêu linh dược thiên địa rồi.
Hơn thế nữa, thời gian hắn ta tu luyện võ học Tạo Hóa còn lâu hơn mình rất nhiều.
Rất nhanh, Lâm Nhất cũng đã suy đoán được đại khái, lần này bảo khố Long Vân quá bộ đến Nam Vực, nhưng những lần trước ắt hẳn đã đến bốn vực còn lại. Tông môn bá chủ ở ngoại vực đã góp nhặt được võ học Tạo Hóa mạnh hơn không biết bao nhiêu lần Nam Vực, hoàn toàn không thể nào sánh bằng.
Có điều, hẳn là vẫn kém hơn Thanh Tiêu Kiếm Quyết, hắn chỉ mới tu luyện được hai tháng đã có thể đối kháng được với đối phương, còn đối phương ít nhất cũng đã tu luyện được ba năm.
Cảm nhận được ánh mắt của Lâm Nhất, Chung Huyền cười nhạt không thèm để ý, hắn ta xem như là người đứng đầu Tây Sơn Vực, đã sớm quen với chuyện bị ánh mắt của những phe khác đánh giá.
"Người này là Lâm Nhất, đứng đầu Nam Vực", ông lão áo xám bên cạnh thâm truyền âm, giới thiệu một chút về Lâm Nhất cho hắn ta biết.
"Kiếm ý Thông Linh".
Vừa nghe xong, Chung Huyền lại không kiềm được đưa mắt nhìn Lâm Nhất nhiều hơn, nếu thật sự tinh thông kiếm ý Thông Linh, vậy thì không thể quá xem nhẹ rồi.
Trừ Vũ Hạo Thiên ra, dường như Nam Vực đã xuất hiện thêm một người thú vị rồi.
Chung Huyền mỉm cười nhìn Lâm Nhất, rồi chợt thu hồi tầm mắt, tỏ ra như không có gì. Dường như không có bộ dáng gì là e sợ kiếm ý Thông Linh, cũng chẳng để tâm lắm.
Lâm Nhất cũng thu hồi tầm mắt, cuộc tranh đấu này quy tụ yêu nghiệt khắp Huyền Hoàng, nhìn chung thì cảm nhận được bầu không khí có hơi khẩn trương.
Không lâu sau, người đứng đầu của Bắc Lăng Vực cũng đến, thực lực của người nọ cũng không kém Chung Huyền là bao.