Đường Thông sư huynh chắc chắn là đã đi nhầm phương hướng rồi mới khiến cho việc tu luyện kiếm pháp này trở nên bình thường và yếu ớt như vậy.
Đáy mắt thoáng qua tia sáng, Lâm Nhất trầm ngâm nói: “Còn có bốn ngày thời gian nữa, đợi khi ta nắm vững được kiếm thế chí âm chí hàn này, thì Thuỷ Nguyệt kiếm pháp sẽ có thể miễn cưỡng được coi là đại thành rồi”.
Tu luyện kiếm pháp chỉ cần nắm vững được Chân ý bên trong, khi tu luyện sẽ thấy dễ dàng hơn rất nhiều.
Giống như trong vô số ngã rẽ quanh co, tìm được một con đường rực rỡ ánh sáng dẫn thẳng đến điểm cuối, không chỉ làm ít công to mà còn không bị lạc lối bên trong, không tìm được đường thoát ra.
Lộc cộc lộc cộc!
Bóng của Huyết Long Mã xuất hiện trong tầm mắt, nó đang xông về phía Lâm Nhất mà tét miệng ra cười. Sau đó không hề khách sáo lao thẳng về phía yêu đan của hai con yêu thú kia.
Hai viên yêu đan cảnh giới Huyền Võ tầng thứ 7, nhất là còn có yêu đan đột biến, đã đủ để cho Huyết Long Mã ăn no một bữa.
Huyết Long Mã này có một chút huyết mạch của Chân long, theo sức mạnh của huyết mạch tăng dần, tu vi thăng tiến so với Lâm Nhất còn đáng sợ hơn nhiều.
Đến nay đã đạt đến cảnh giới Huyền Võ tầng thứ 6, sau khi nuốt hết hai viên yêu đan này thì bất cứ lúc nào cũng có thể thăng cấp lên Huyền Võ tầng thứ 7.
Không làm phiền đến Huyết Long mã ăn uống, Lâm Nhất cất kiếm vào trong hạp, ánh mắt nhìn về phía nơi trung tâm của sơn mạch Tịch Diệt.
Ở đó như đang cất chứa một thứ gì đó cực kỳ khủng khiếp, liếc mắt nhìn qua đã khiến người ta cảm nhận được áp lực nặng nề. Theo như lời đồn, nơi sâu nhất trong sơn mạch Tịch Diệt này có tồn tại yêu thú cảnh giới Thiên Phách, ngang ngược đến mức khiến người ta nghe mà sợ.
Yêu thú cảnh giới Thiên Phách, đó là sự tồn tại mà Lâm Nhất không thể tưởng tượng ra được, chỉ cần gặp phải thì chắc chắn sẽ chết không nghi ngờ.
Đừng nói là hắn, cho dù các trưởng lão cảnh giới Tử Phủ trong Tông môn mà chẳng may gặp phải thì cũng chỉ có đường chết mà thôi.
Nhưng mà ta chỉ cần không đi vào quá sâu thì hẳn là sẽ không có vấn đề gì lớn, có cờ chiến Xích Diễm thì dù có gặp được yêu thú cảnh giới Tử Phủ, ít nhất cũng có thể bỏ chạy giữ mạng.
Liếc mắt nhìn Huyết Long Mã, Lâm Nhất không định sẽ đưa nó đi theo, đi chuyến này là vì muốn tìm được một chỗ tốt nhất để luyện kiếm.
Đi một mình mới có được kết quả như mong muốn.
Trong sơn mạch có rất nhiều yêu thú, dường như cứ mỗi vài dặm đường đã không tránh khỏi phải đại chiến một trận. Lâm Nhất cũng không nghĩ nhiều, cả một đường vừa đi vừa đón đầu địch, lấy Táng Hoa Kiếm mở đường máu cho mình.
Thỉnh thoảng gặp phải đối thủ mạnh hơn hoặc bầy yêu thú quá đông bèn dùng Thất Huyền Bộ là dễ dàng rời đi.
Thất Huyền Bộ đã gần chạm đến đỉnh phong viên mãn khiến hắn chẳng còn gì phải sợ hãi, một lòng muốn tiến về phía trước, ít có yêu thú có thể đuổi kịp được hắn.
Nửa ngày sau, xuyên qua từng cây từng cây cổ thụ chọc trời phía trước, trong tầm mắt bỗng xuất hiện một thác nước.
Thác nước đổ xuống từ đỉnh núi, cao đến nghìn trượng, giống như một dải lụa trắng ánh bạc đổ xuống, bắn ra những giọt nước li ti đầy trời. Dưới chân thác hình thành nên một mặt hồ bao la rộng lớn, cứ thỉnh thoảng lại bắn lên những bọt nước thật lớn.