Trên ngọn cây vang lên tiếng hừ lạnh, lại có thêm ba luồng kiếm quang rơi xuống, cái sau sáng chói hơn cái trước. Một kiếm cuối cùng chiếu sáng cả khu rừng tối tăm u ám, khiến người ta có cảm giác lóa mắt, không dám nhìn thẳng.
Phút chốc, khói độc tan thành mây khói, máu tươi bắn tung tóe.
Mấy người Lâm Nhất đứng phía sau nhìn thấy bóng dáng một con yêu thú hoảng sợ chạy thục mạng. Bị đánh thê thảm như thế, nó cũng không dám tiếp tục cản đường nữa.
Kiếm Tiêu Vân!
Lâm Nhất ngước nhìn lên trên, xuyên qua vô số tán lá.
Trong mắt hắn lóe lên tia rung động.
Những người khác cũng giống như hắn, ánh mắt đều hướng về bóng người mờ ảo phía trên Kiếm Điêu. Ánh mắt bọn họ tràn đầy khâm phục cùng với một chút khao khát, ghen tị.
Kiếm Tiêu Vân là Bảo Khí mà Lăng Tiêu Kiếm Các phải bỏ ra mấy trăm năm mới rèn đúc được. Tổng cộng có bảy thanh, mỗi một thanh đều được khắc linh văn vô cùng huyền diệu. Uy lực của kiếm thật sự khó lường, thần bí mà dũng mãnh.
Kiếm Tiêu Vân có tiếng tăm lừng lẫy trên khắp lãnh thổ Đại Tần, vừa nhắc đến đã khiến người nghe biến sắc, nó chính là mộng tưởng của rất nhiều kiếm khách.
Hiện tại, kiếm Tiêu Vân do bảy vị trưởng lão của Chấp Kiếm đường nắm giữ. Tiêu Vân xuất thế, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật.
Hôm nay may mắn được nhìn thấy, quả thật là danh bất hư truyền.
Lâm Nhất tự nhủ, với thực lực của hắn, e là chỉ một kiếm đã bị tiêu diệt ngay tại chỗ, đến mức hài cốt cũng không còn.
Tuy nhiên, nếu dùng Thất Huyền bộ viên mãn đỉnh phong thì hẳn là có một chút cơ hội tránh thoát được.
Đương nhiên, kiếm này phải nằm trong tay cao thủ thì mới có thể phát huy được uy lực vốn có. Nếu đổi lại là người khác, sợ là không mạnh được như thế.
Một ngày nào đó, kiếm Táng Hoa trong hộp đựng kiếm sau lưng hắn cũng sẽ có được uy lực như vậy.
Trong mắt Lâm Nhất lóe lên tia chờ mong, ta đã có Táng Hoa, không cần phải mong ước Tiêu Vân.
Sau khi khói độc tan hết, hành trình phía trước không chút trở ngại. Vài ngày sau, bọn họ đã chính thức đặt chân lên vùng đất trung tâm của sơn mạch Tịch Diệt.
Xuất hiện trong tầm mắt là một vùng hoang vắng bao la, rộng lớn, không có điểm dừng.
Có lẽ bọn họ đã đến… hoang nguyên Tịch Diệt.
Ngày thường, khu vực này là cấm địa, vốn có rất ít người lui tới, nhưng giờ đây lại khá là nhộn nhịp. Vừa đến hoang nguyên, bọn họ đã nhìn thấy có không ít người của các tông môn, tất cả đều hướng thẳng về phía trung tâm hoang nguyên, nơi Mật cảnh Ma Liên xuất hiện.
Nơi này là hoang nguyên Tịch Diệt ư?
Lâm Nhất nhìn quanh một lượt, trong tầm mắt hắn chỉ có hai màu đỏ và xám, màu xám của đất đá trên mặt đất, và màu đỏ của những đám mây máu hệt như những đốm lửa đang bùng cháy dữ dội trên bầu trời.
Màu đỏ của trời và màu xám của đất giao hòa giữa một vùng hoang vu vô tận, khơi gợi khí phách và nhiệt huyết từ tận đáy lòng.
Tuy rằng nơi đây có vẻ đáng sợ, nhưng một khi đặt chân lên mảnh đất Tịch Diệt này, không hiểu sao trong lòng lại trào dâng cảm giác hào hùng.