Trên thực tế, Viện trưởng của thư viện Thiên Phủ không chỉ là Huyền sư mạnh nhất trong thành U Châu, dù phóng tầm mắt ra khắp cổ vực Nam Hoa cũng hoàn toàn đủ tư cách xếp vào mười vị trí đầu. Nếu chỉ xét về khả năng luyện duyện, nói là ba vị trí đầu cũng không thái quá.
Nữ nhân Mục Tuyết này có thể nhận được rất nhiều sự chiếu cố ở Thiên Kiếm Tông, không ai dám coi thường nàng ta, tất cả đều nhờ vào địa vị của gia gia nàng ta ở cổ vực Nam Hoa.
Ba ngày sau.
Khi đan Càn Khôn Bích Vân đã được luyện hoá hoàn toàn, Lâm Nhất mở mắt ra, đôi mắt của thiếu niên vô cùng sáng ngời.
Một khí tức đáng sợ chậm rãi toát ra từ trên người hắn, Lâm Nhất ngồi khoanh chân tựa như một ngọn núi sừng sững.
Lúc này hắn đang ngồi khoanh chân, nhưng nếu đệ tử nòng cốt của thư viện nhìn qua sẽ cảm thấy áp lực như dời núi lấp biển, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Lâm Nhất nhảy lên, trên mặt lộ vẻ thoải mái, bất ngờ mà đan Càn Khôn Bích Vân mang lại không phải làm tu vi cảnh giới Âm Huyền viên mãn của hắn thăng lên đỉnh phong, suýt chút nữa đột phá Dương Huyền, mà là trạng thái biến nặng thành nhẹ này.
Giống như một người gánh trên vai ngọn núi nhưng lại bay nhanh như rồng, bước đi nhẹ nhàng tự tại.
“Đã đến lúc, nên xuống núi thôi”.
Lâm Nhất mỉm cười, hít sâu một hơi rồi bay lên cao.
Hắn như một mũi tên rời cung, từ trên mặt hồ bay lên bờ, khoảng cách nhảy vọt làm hắn trông như đang bay nhanh trên đất bằng, nếu không có chân nguyên chống đỡ thì không cách nào làm được.
Thỉnh thoảng có vài người nhìn thấy cảnh này đều hết sức kinh ngạc, tưởng mình hoa mắt nhìn nhầm.
Linh Mộc phong cao ngất và hùng vĩ tắm mình dưới ánh nắng sớm, linh khí như sương bao phủ bảo địa phong thuỷ này của thư viện Thiên Phủ.
Lâm Nhất từ hồ Huyền Âm chạy về nơi ở của mình, thỉnh thoảng ngước mắt nhìn lại, biển mây mênh mông bát ngát kia làm người ta cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Giờ đây tu vi của thiếu niên đã mạnh lên, nhìn lại biển mây này thì rất xúc động. Đến hôm nay, sự chấn động và kinh ngạc trước kia sớm đã bình lặng, dù ngọn núi này có cao đến đâu cũng không thể làm hắn nhìn lên.
Trên núi có núi, trên người có người, hắn đã hiểu sâu sắc hơn về câu nói này.
Không lâu sau, Lâm Nhất nhìn thấy hai bóng hình xinh đẹp đứng ở phía xa tựa những bông hoa tử lan chập chờn trong gió, đứng trước nơi ở của hắn.
Không cần đoán, chắc chắn là Mặc Linh và Liễu Vân Yên.
Ngoài ra không thể tìm được nữ tử nào có thể có phong thái như hai người họ ở thư viện Thiên Phủ.
Có lẽ Mục Tuyết về từ Thiên Kiếm Tông có thể so sánh được, nhưng nữ nhân này chắc chắn sẽ không xuất hiện trước nơi ở của hắn.
Tốt nhất là đừng xuất hiện, nàng ta mà xuất hiện sẽ không có chuyện tốt.
“Mới mấy ngày không gặp mà phong thái của ngươi đã trở nên xuất sắc hơn, xem ra đan Càn Khôn Bích Vân không tầm thường”.
Thấy Lâm Nhất đến gần, Mặc Linh nhìn hắn từ trên xuống dưới mấy lần rồi mở miệng khen ngợi.
Mới mười ngày không gặp, thiếu niên đã mang lại cảm giác mới mẻ, một cảm giác rất sáng ngời.
“Đan Bích Vân do chính tay Viện trưởng đại nhân luyện chế dĩ nhiên không tầm thường”.
Lâm Nhất trả lời, sau đó nhìn sang Liễu Vân Yên, tính ra đã một tháng hai người họ không gặp nhau kể từ lần từ biệt ở điện Tàng Thư.
Khi đó đối phương muốn nói lại thôi, không chịu giải đáp thắc mắc của hắn.
Lúc này Lâm Nhất đã biết nha đầu này đang gánh vác áp lực như thế nào. Hai mươi năm trước, phụ thân nàng ta đã cố chấp lựa chọn hình thức địa ngục, định xoay chuyển tình thế nhưng không ngờ lại thua thê thảm.