“Rác rưởi, phế vật”.
Mấy thiên tài thành Thiên Lăng đều tức muốn hộc máu, sau khi mắng to một trận thì gần như không dám ở lâu, xấu hổ rút lui.
Có điều trước khi đi, bọn họ đều nhìn Lâm Nhất mấy lần với nét mặt phức tạp.
Thiếu niên kia mặc đồ xanh, nét mặt lạnh lùng, anh tuấn như yêu tinh, tràn đấy khí phách, khiến bọn họ thở dài không thôi.
Thế giới võ đạo, cá lớn nuốt cá bé, người mạnh là vua, đây là chân lý mãi không thay đổi. Bây giờ, dù bọn họ có ghét Lâm Nhất đến mấy cũng không thể không thừa nhận thiếu niên này mang theo khí thế khiến người ta kính trọng.
Hắn biết tứ đại gia tộc và Tiêu Vân Tông đã hận hắn đến thấu xương, bày ra sát cục ở đây đợi hắn sập bẫy, muốn dùng mọi cách sỉ nhục hắn đến chết.
Nhưng hắn thân là kiếm khách, một người một kiếm đứng ở đây, chỉ khí thế thôi đã là thứ rất nhiều người cảm thấy bản thân không thể có được.
Biết rõ là cửu tử nhất sinh vẫn dám đâm đầu vào?
Nhưng Lâm Nhất đã làm thế!
Cả quá trình, thiếu niên này không hề sợ hãi, hoàn toàn vượt khỏi dự đoán của mọi người, vẫn luôn thể hiện khí phách, lộ rõ sự kiêu ngạo của bản thân.
Nhưng lúc thu hồi tầm mắt, những thiên tài thành thiên Lăng vẫn âm thầm lắc đầu.
Bọn họ không cho rằng Lâm Nhất sẽ có kết cục tốt, đắc tội với tứ đại gia tộc và Tiêu Vân Tông, từ khoảnh khắc hắn xuất hiện, hắn đã được mặc định là sẽ chết rồi.
Nguyên nhân không phải vì hắn, không phải vì tứ đại gia tộc ra tay với hắn, mà là Khuynh Nhược U muốn hắn chết.
Từ đầu đến cuối, Khuynh Nhược U đều không nói gì.
Nhưng mọi người đều biết rõ, tất cả hành động của nàng ta đều đang đẩy Lâm Nhất đến bước đường cùng.
U Nhược điện hạ - Tiểu công chúa của Tử Nguyệt Động Thiên, vang danh cổ vực Nam Hoa, có dung nhan nghiêng nước nghiêng thành. Không ai không dám chú ý đến mỗi một nét mặt, hành động của nàng ta.
Nàng ta muốn Lâm Nhất chết, tứ đại gia tộc và Tiêu Vân Tông trong thành Thiên Lăng cho dù phải trả giá thế nào cũng muốn lấy mạng hắn.
“Lâm huynh, ngươi không nên đến đây”.
Đợi những người khác rời đi hết, hai người Quách Húc và Dương Phàm lặng lẽ đến gần.
Sau một lúc im lặng, Dương Phàm nói với vẻ mặt phức tạp.
“Lâm huynh, nghe ta khuyên một câu, bây giờ ngươi mau đi đi, nói không chừng còn có cơ hội sống, nếu không sẽ rất khó”.
Quách Húc thành khẩn nói.