Mục lục
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bùi Vũ đánh trúng, vẻ dữ tợn thoáng qua trong mắt, cười như điên.  

“Đừng nói nhảm, giết hắn ta nhanh lên, chúng ta còn phải đi đến nơi Nhật Diệu Chi Linh sinh ra nữa”.  

Lãnh Nhạc ở bên cạnh lại rất lạnh lùng, khi Bùi Vũ đánh bay đối phương, gã ta đấm một quyền về phía ngực Trần Huyền.  

Nếu bị trúng quyền này, Trần Huyền nhất định sẽ chết.  

Nhưng ngay lúc này, Lâm Nhất hạ xuống từ trên trời như một lưỡi kiếm sắc bén, đưa tay ra đỡ lấy một quyền này.  

Phụt!  

Lãnh Nhạc không kịp đề phòng, khoé miệng chảy máu, bị đánh văng ngay tại chỗ. Gã ta ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy mặt Lâm Nhất thì lập tức giật nảy mình, Bùi Vũ biến sắc vội vàng chạy lại gần gã ta.  

“Lâm Nhất?”  

Trần Huyền đứng dậy nhìn đối phương với ánh mắt vô cùng kinh ngạc.  

Lâm Nhất mỉm cười gật đầu với hắn ta.  

Nếu hắn ta không nhìn lầm, vừa rồi Lâm Nhất chỉ dùng một quyền đã đánh cho Lãnh Nhạc cảnh giới Thiên Phách Nhất Trùng Thiên phải lùi lại.  

Đợi đến khi hoàn hồn nhìn lại mới phát hiện Lâm Nhất đã thăng cấp lên Thiên Phách, vẻ mừng rỡ chợt lộ ra trong mắt hắn ta.  

Lần này hắn ta đã được cứu rồi.  

“Lâm Nhất, huynh đi trước đi, hai người này rất khó đối phó, khi nào tập hợp với những người khác ở thành Lôi Hỏa rồi tìm họ tính sổ sau”.  

Trần Huyền vẫn còn khá bình tĩnh, lúc này có thêm Lâm Nhất, hai người muốn đi thì có lẽ sẽ dễ dàng thôi.  

Nhưng để đánh bại đối phương, độ khó còn quá lớn.  

“Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, tưởng dễ vậy sao? Không ai được đi cả!”  

Lãnh Nhạc lau máu trên khoé miệng, sau khi thấy Lâm Nhất chỉ mới có tu vi Thiên Phách, sát ý lập tức phun trào trong mắt.  

“Không ai được đi?”, Lâm Nhất lạnh nhạt tiếp lời: “Thật trùng hợp, tại hạ cũng có ý nghĩ tương tự, hai người các ngươi chôn tại đây vẫn tốt hơn, đừng hòng đi tới nơi Nhật Diệu Chi Linh sinh ra”.  

Trong lúc nói chuyện, mắt Lâm Nhất bắn ra một tia sáng lạnh, trên mặt tràn đầy sắc bén. Hắn cũng muốn thử một lần xem sau khi uống một chén rượu Thiên Niên Hỏa, rốt cuộc hiện tại thực lực của hắn đã đạt tới mức độ nào.

Trần Huyền thấy chiến ý trên người Lâm Nhất càng mạnh mẽ hơn thì lập tức run sợ trong lòng, tiêu rồi.  

Lâm Nhất có chút khinh địch quá, đừng nói lấy một địch hai, dù một chọi một thì gặp phải Lãnh Nhạc và Bùi Vũ cũng chẳng có bao nhiêu phần thắng.  

Đối phương chính là cao thủ vượt qua được kiếp Thiên Phách đó, dù giờ Lâm Nhất đã thăng lên Thiên Phách nhưng vẫn có sự chênh lệch rõ ràng về cảnh giới.  

Lần này thì nguy thật rồi!  

"Chết đến nơi rồi còn dám to mồm, tên nhóc nhà ngươi đúng là ngông cuồng đó!"  

"Ta đây muốn xem thử tên nhóc nhà ngươi còn có thủ đoạn gì nữa mà dám hống hách như vậy".  

Hai người Bùi Vũ không ngừng cười khẩy, câu nói có hơi bá đạo của Lâm Nhất khiến ánh mắt họ toát ra vẻ bỡn cợt.  

Chẳng qua chỉ mới thăng cấp lên Thiên Phách đã ăn nói ngông cuồng như vậy, muốn hai người họ chôn thây nơi đây thì cũng hơi bị to mồm rồi đó. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK