Có người từng đến nơi này?
Lâm Nhất hơi thất vọng, nếu từng có người đến thì sẽ không còn thứ gì quá quý giá nữa.
Ầm!
Đúng lúc này, thấp thoáng có tiếng chân nguyên dao động vang lên, ngoài ra còn có tiếng đánh nhau kịch liệt.
“Xem ra có không ít người đến đây…”
Lâm Nhất càng tỏ vẻ thất vọng hơn, hắn ngẫm nghĩ, lặng lẽ đi dọc theo đường đá.
Hắn nghe theo tiếng đánh nhau, không ngừng đi về phía trước.
Cuối cùng, Lâm Nhất đi tới một cung điện rộng lớn, trên cung điện nạm đá quý sáng ngời. Ánh sáng rực rỡ lấn át sự tối tăm, chiếu sáng đại sảnh bên dưới.
Lúc này có mấy chục người đang tập trung dưới ánh đèn, đánh đấm dữ dội.
Ở một góc đại sảnh có một trụ đá dựng thẳng, trên trụ đá để một cái bát ngọc. Tí tách, phía trên có những giọt nước lấp lách đang nhỏ vào bát ngọc với tốc độ khá chậm.
Nhưng mỗi lần nhỏ xuống, âm thanh trong bát đều rất trong trẻo, giống như tiếng ngọc vỡ, khiến người ta chìm đắm.
Nước Huyền Âm!
Mắt Lâm Nhất lập tức sáng lên, chẳng lẽ Địa cung này là một ngôi mộ? Nhớ tới con đường tối tăm khi nãy, nói đây là một ngôi mộ cũng không phải không hợp lý.
Đã đến cổ mộ Tinh Quân rồi sao?
Không đúng, có lẽ vẫn chưa đến cổ mộ Tinh Quân, chỉ hơi thở trong cổ mộ Tinh Quân đã có thể khiến người ta khiếp sợ rồi.
Có lẽ đây là mộ cung do một tông môn thượng cổ cố ý dựng nên, chuyên dùng để diễn hoá nước Huyền Âm, dù không bằng được cổ mộ Tinh Quân nhưng có lẽ cũng không hề tầm thường.
“Tránh ra! Nước Huyền Âm này là do lão tử phát hiện, đừng ai hòng tranh giành với ta!”
“Chỉ với một tên vô dụng như ngươi sao?”
“Chết đi!”
Dưới đèn đuốc sáng rực, mấy chục người hùng hổ liều mạng tranh giành nước Huyền Âm, đánh giết không nương tay.
Lâm Nhất âm thầm quan sát một lúc, đăm chiêu nhìn bát ngọc kia.
Có thể không bị nước Huyền Âm ăn mòn, e rằng giá trị của bát ngọc này không thấp, hơn nữa nó còn rất nguyên vẹn.
Vào lúc Lâm Nhất đang định ngư ông đắc lợi, đợi bọn họ giết gần hết người mới ra tay thì trong bóng tối lại có tiếng bước chân vang lên. Tiếng bước chân đó thi thoảng lại vang lên, có tiết tấu kỳ lạ, ở trong bóng tối, như hoà làm một với tiếng tim đập.
Trong vô thức, tiếng bước chân và tiếng tim đập hoàn toàn hoà làm một. Theo nhịp bước dần nhanh hơn, nhịp tim của Lâm Nhất cũng không thể khống chế mà trở nên nhanh hơn.
Thịch! Thịch!
Trái tim đập hỗn loạn như có thể nhảy khỏi ngực bất cứ lúc nào. Nhưng đây cũng không phải điều đáng sợ nhất, đáng sợ là bước chân kia đột nhiên dừng lại, cứ thế mà dừng.