Thiếu niên này không phải người của quận Kỳ Liêm, thậm chí còn không phải người Vân Châu.
Cũng rất có thể không phải tán tu, dù tán tu có che giấu sát khí trên người mình bằng cách nào thì ánh mắt cũng sẽ không trong sạch như Lâm Nhất.
Quan trọng nhất là thiếu niên này vẫn có thể giữ bình tĩnh khi bị kẻ thù bao vây và tuyên bố muốn giết hắn.
Điều này làm cho ông ta không chắc chắn được, dù thế nào thì người này cũng là một nhân tố bất ổn.
“Tiểu huynh đệ, ngươi có hứng thú đi cùng chúng ta đến kho báu Lôi Vân không? Khi nào lấy được kho báu, ngươi cũng sẽ có một phần”.
Lãnh bảo chủ nhanh chóng suy nghĩ rồi đưa ra quyết định, điềm đạm cười hỏi.
Hả?
Lâm Nhất nhìn ông ta, bình tĩnh đáp: “Được”.
Hắn hơi bất ngờ khi nghe ông ta mời mình, nhưng sau khi nghĩ lại thì cũng hiểu. Dù sao ông ta cũng không biết thực lực của Lâm Nhất, thay vì đuổi đánh, tốt hơn hết là nên lợi dụng.
Nếu hắn thật sự có ý đồ khác, ông ta người đông thế mạnh, cũng không sợ hắn. Đặc biệt là Lãnh bảo chủ, chắc hẳn trong mắt ông ta, dù Lâm Nhất có mạnh đến đâu thì cũng sẽ không quá mức. Cảnh giới Âm Dương tiểu thành bình thường ông ta còn không sợ, huống gì chỉ là tu vi cảnh giới Dương Huyền đại thành, ông ta có thể bóp chết bất cứ lúc nào.
Hơn nữa Huyết Lang đã luyện hoá hoàn toàn giáp Viêm Long, thêm một người trợ giúp rõ ràng sẽ tốt hơn.
Dù sao đi nữa, mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay ông ta.
“Lôi Vân Tử là ai?”
Lâm Nhất hỏi.
“Cái gì? Ngươi không biết Lôi Vân Tử ư, lạ thật”.
Mọi người vô cùng kinh ngạc, nhìn Lâm Nhất với vẻ đầy nghi hoặc.
Lãnh bảo chủ nhìn Lâm Nhất, càng thêm chắc chắn người này chỉ đi ngang qua nơi này, bèn cười nói: “Tiểu huynh đệ, ngươi đến từ nơi khác nên có lẽ không biết, nhưng quận Kỳ Liêm chúng ta, hay nói là cả khu vực Vân Châu có rất ít người không biết hắn ta”.
“Phệ Huyết Ma Điển!"
Trong lòng Lâm Nhất thầm kinh hãi, không ngờ thế gian lại có loại tà công có thể cắn nuốt máu thịt của người khác để nâng cao tu vi như thế này. Tu vi sẽ tăng nhanh đến mức nào, loại ma công hại người lợi ta này chỉ nghĩ thôi đã khiến người ta không rét mà run.
Trong suốt hai trăm năm, người này tu luyện Phệ Huyết Ma Điển, cầm roi Tử Diễm Lôi Hoàng tung hoành Vân Châu, đánh giết trưởng lão của các môn phái, khiến cả Vân Châu không được yên bình.
Rất nhiều chưởng giáo tông môn hợp lực để truy sát hắn ta.