Mục lục
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rất nhiều ánh mắt hướng về phía Trần Tử Ngọc. Hắn ta mặc một bộ đồ đen, trên người tỏa ra sương lạnh mờ ảo, càng khiến người ta có cảm giác sâu không lường được, cực kỳ đáng sợ.  

Trong mắt Kim Dực, kẻ vừa lên tiếng khiêu khích, có tia sáng vụt qua.  

Thực lực của người này khó mà nhìn thấy được, nếu hắn ta cướp được quả Hóa Yêu, thật khó mà tưởng tượng được hắn ta sẽ mạnh đến mức nào nữa.  

Nhưng điều khiến Kim Dực cảm thấy có hơi lo lắng đó chính là từ đầu đến cuối, Trần Tử Ngọc không hề liếc nhìn hắn ta dù chỉ là một cái.  

Cứ như không hề tức giận dù vừa rồi hắn ta đã lên tiếng khiêu khích.  

Vèo!  

Lại một cơn cuồng phong ác liệt xộc đến, nhưng Sở Mộ Viêm không hề nhúc nhích. Hắn ta không nói chuyện, mà chỉ lạnh lùng nhìn Kim Triển, khiến tên này cảm thấy sợ hãi không thôi.  

Chợt, ánh mắt của hắn ta hướng về phía Lâm Nhất. Đó là một ánh mắt cực lạnh, cứ như đang nhìn một người chết vậy.  

“Tốt rồi, Kim Triển, Kim Dực, hai người các ngươi đừng có âm dương quái khí nữa, chớ khiến người ngoài cười chê. Một con ruồi mà cứ nhắc đi nhắc lại, phiền chết đi được, các ngươi chê thành Thiên Lăng ta chưa đủ mất mặt hay sao? Tên đó đã đắc tội U Nhược điện hạ đấy, nếu hai ngươi cứ thích xem trò hay kiểu này, vậy sau này đừng mong có thể tham gia cuộc vui trước mặt U Nhược điện hạ nữa…”  

Là Tần Húc vừa lên tiếng, thấy Trần Tử Ngọc và Sở Mộ Viêm đều ra tay, hắn ta cũng không có ý định khoanh tay đứng nhìn.  

Cổ Dương nhíu mày, nhếch miệng cười nói: “Nói hay lắm. Chỉ là quả Hóa Yêu thôi đã khiến huynh đệ Kim gia các ngươi lộ rõ bộ mặt thật, cũng đủ mất mặt rồi đấy. Các ngươi cứ đứng ở đó mà coi chúng ta chém giết tên kia đi!”  

Huynh đệ Kim gia lập tức biến sắc, vội thay đổi thái độ: “Hừ, ai nói hai ta muốn sống chết mặc bây, tên nhóc này là kẻ mà U Nhược điện hạ muốn giết, dù Trần huynh và Tử Ngọc huynh không động thủ thì huynh đệ chúng ta cũng sẽ tự tay lấy đầu tên Kiếm Nô này, thay U Nhược điện hạ đoạt lại thần thạch Tử Diệu”.  

Phút chốc, tình thế xoay chuyển, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Lâm Nhất. Ngoại trừ Âu Dương Hạo, tất cả những người còn lại của thất tú Thiên Lăng đều không để tâm đến việc quả Hóa Yêu sắp xuất thế, mà liên thủ hòng tiêu diệt Lâm Nhất.  

Ông! Ông!  

Nhưng đúng lúc này, mặt đấy đột nhiên rung chuyển, Thuật Luyện Dược có thể sánh ngang với một quả núi hùng vĩ bỗng nhiên phun ra nuốt vào huyết quang, cứ như đang vẩy mực múa bút, khiến huyết quang nhuộm đầy trời, khuấy động biển mây quái đản, biến ảo khó lường.  

Dị tượng bực này khiến đám người Trần Tử Ngọc thót tim.  

Quả Hóa Yêu!  

Quả Hóa Yêu đã sắp xuất thế rồi!  

Sắc mặt Trần Tử Ngọc chợt lạnh đi, hắn ta nhìn về phía Lâm Nhất và nói: “Nếu bây giờ ngươi cút khỏi đây, thì có thể sống lâu thêm một chút đấy! Ngươi không xứng đến tranh đoạt quả Hóa Yêu, đừng ép ta phải ra tay!”  

“Mọi người đều có thể tranh giành, vì sao ta lại không? Ngươi thực sự cho rằng mình tài trí hơn người, muốn làm gì thì làm à?”  

Lâm Nhất nhếch mép cười mỉa, thái độ hắn cực kỳ lạnh lùng. Một đám tôm tép nhãi nhép mà thôi, tưởng rằng mình là chúa tể ư? Có thể định đoạt sống chết của người khác à?  

Muốn đánh thì đánh, kiếm trong tay hắn chưa từng biết sợ ai. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK