Trần Tử Ngọc mỉm cười, thần bí đáp lại.
“Vậy sao?”
Lời vừa dứt, hai người đồng thời biến mất tại chỗ, đợi đến khi bọn họ lại xuất hiện một lần nữa thì đều đã bị ánh trăng màu tím kia bao trùm.
Quả nhiên, hai người tâm cao khí ngạo này đều lựa chọn Tử Nguyệt Động Thiên.
Hiện trường bỗng chốc trở nên căng thẳng, vị trí lôi đài của Tử Nguyệt Động Thiên quỷ dị vô cùng. Trước đó ấn tượng về cảnh một người sống sờ sờ mà bị chết già ngay trước mắt mọi người đến giờ vẫn rất sâu sắc, khó mà quên đi được.
Uỳnh!
Đúng vào lúc mọi người đang lo lắng Sở Mộ Viêm và Trần Tử Ngọc liệu có bị chết già hay không thì hai người này bỗng bùng lên luồng uy áp ngút trời.
Một người hàn mang lạnh lẽo, khắp người phủ một lớp quang mang như ngọc, có làn sương lạnh lẽo mỏng manh bao trùm bên ngoài. Mỗi một bước đi đều bao hàm uy áp cực lớn, tựa như một ngọn băng sơn nguy nga hùng vĩ, cao đến nỗi khó mà nhìn thấy đỉnh núi.
Một người thì có ngọn lửa bừng bừng bùng lên từ trên cơ thể, có một làn sóng nhiệt vô biên bao trùm, mỗi một bước đi của hắn ta liền để lại dấu chân thiêu đốt đến ba tấc, giống như tinh linh Hoả trong truyền thuyết.
“Ý chí Hàn Băng!”
“Ý chí Hoả Diệm!”
Bỗng bốn phía xung quanh vang lên tiếng hô kinh ngạc, hai người này thế mà đều đã lĩnh ngộ được ý chí Võ đạo, chẳng trách lại tự tin như thế.
Ánh trăng màu tím đáp lên người Trần Tử Ngọc còn chưa kịp thâm nhập vào bên trong đã bị đóng băng thành sương, như hoa tuyết bay ngập trời.
Còn khi rơi lên phía người Sở Mộ Viêm thì lại bị đốt cháy sạch sành sanh, hoá thành từng làn khói tím vấn vít không tan.
Hai người này lấy ý chí Võ đạo để chống lại ánh trăng màu tìm thần bí kia sau đó vững vàng bước lên trên lôi đài khiến tất cả mọi người vang lên từng tràng tiếng hoan hô.
Đây mới là nhân tài yêu nghiệt chân chính!
Tất cả trưởng lão ba của đại thế lực Thiên Yêu Các, Bắc Tuyết Sơn Trang, Tử Nguyệt Động Thiên đều nhìn về phía hai người này, và đều nhìn bọn họ bằng một con mắt khác.
“Không tệ”.
Trên vị trí chỗ ngồi của Tử Nguyệt Động Thiên, Khuynh Nhược U từ tốn mở miệng, giọng của nàng ta như tiếng hát của trời xanh, khẽ khàng nói: “Ta rất ít khi khen ai đó, nhưng hai người quả thật không tệ, cho dù bước vào Tử Nguyệt Động Thiên thì cũng đủ để nổi bật, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người”.
“Đa tạ U Nhược điện hạ tán thưởng”.
Hai người bình tĩnh hành lễ nhưng từ sâu trong lòng lại đang vui mừng như điên, có thể có được lời khen ngợi của Khuynh Nhược U đã là việc tương đối hiếm gặp.
Có thể được khen ngợi trước mặt tất cả mọi người thì lại càng chưa từng có.
Nguyên do trong đó, chắc chắn không chỉ là bởi vì thực lực của hai người này siêu quần, mà đa phần là còn bởi vì kiếm nô đã chết đi kia.