Mỗi ngày đều đợi đến khi huyết khí tiêu hao hoàn toàn mới nghỉ ngơi, kế đó ngã đầu liền ngủ, dựa vào sức lực tự thân mà khôi phục. Trước đó mỗi khi huyết khí tiêu hao hết sẽ có Thiên Niên Hỏa rót đầy, giờ Thiên Niên Hỏa đã uống hết, Lâm Nhất đành ép buộc bản thân thoát khỏi sự ỷ lại vào Thiên Niên Hỏa.
Dù là bất kỳ vật ngoài thân nào thì cũng đều hữu dụng cho đến khi dùng hết, khi giao đấu với kẻ địch, chung quy vẫn phải dựa vào nội tình mà bản thân vốn có.
Lại bảy ngày trôi qua, trải qua quá trình tu luyện điên cuồng này, cuối cùng Lâm Nhất cũng nắm giữ sơ bộ thức thứ nhất của Nhật Nguyệt Thần Quyền.
Một ý niệm vừa lóe lên trong đầu hắn, ngay lập tức, Nhật Nguyệt Song Linh là Kim Ô và Ngân Hoàng từ trong cơ thể bay ra, chúng vọt thẳng lên trời, từ cơ thể chúng toát ra hào quang thần thánh, chiếu sáng trời đấy, vô tận thánh huy rơi vãi trên người Lâm Nhất, khiến hắn thoạt nhìn như không nhiễm bụi trần, trác nhĩ bất quần, mang theo khí thế xuất trần.
Một tiếng quát cuồng nộ vang lên, cả người Lâm Nhất cũng bay vọt lên không, Kim Ô và Ngân Hoàng hóa thành hai luồng sáng xé rách vòm trời, vọt về phía Lâm Nhất với tốc độ sấm chốt.
Xùy~~! Xùy~~!
Chùm tia sáng màu vàng và màu bạc hội tụ vào nắm đấm ở tay phải Lâm Nhất, không ngừng chuyển động, va chạm và dung hợp, phát ra vô số điện quang.
Thoáng chốc, phong vân biến sắc, dị tượng liên tục.
Đợi đến khi hai bó sáng kia hoàn toàn dung hợp và rót vào lòng bàn tay Lâm Nhất, hai luồng sáng trong lòng bàn tay Lâm Nhất bắt đầu xoay tròn, nhìn kỹ thì thấy đúng là Kim Ô và Ngân Hoàng, chúng diễn hóa thành mặt trời và mặt trăng, phát ra ánh sáng nhật nguyệt.
Ngay lập tức, dường như toàn bộ thế giới bị Lâm Nhất cầm trong tay, trên người hắn bộc phát duệ khí bễ nghễ bát phương, sắc bén lại ngang tàng không gì sánh nổi.
“Thiên Địa Đồng Tâm!”
Mấy chữ nặng nề từ cổ họng hắn bật ra, năm ngón tay Lâm Nhất siết chặt, phút chốc, quyền mang bắn ra.
Nhật Nguyệt bị hắn vung ra ngoài theo quyền mang, nhưng không bay ra, mà tản ra ở trước quyền mang hai tấc, rồi một lần nữa diễn hóa thành Kim Ô và Ngân Hoàng, hai đại thánh linh truy đuổi lẫn nhau, đầu đuôi nối liền hình thành một quả cầu năng lượng vô cùng khổng lồ, có đường kính gần 10 trượng, từng chùm tia sáng màu vàng và bạc từ đó phát ra tựa như kim quang đâm thủng hư không.
Phút chốc, Nhật Nguyệt vô quang, Thiên Địa thất sắc!
Trán Lâm Nhất rịn ra mồ hôi, hắn cảm nhận được áp lực cực lớn nhưng vẫn cắn răng vung nắm đấm ra.
Ầm!
Diễn võ trường bao la thoáng cái bị xốc ngược lên, mặt đất xuất hiện một cái hố to, trời đất chao nghiêng.
Răng rắc…!
Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn thì thấy tấm chắn vô hình bao phủ toàn bộ khoảng sự xuất hiện những vết rạn nho nhỏ, lúc này đã có khí tức lọt ra ngoài.
Ngay lập tức, chúng hóa thành khí lưu vô cùng sắc bén, phóng thẳng lên vòm trời của thành Tứ Tượng, dễ dàng khuấy tầng mây dày nặng bên trên thành phấn vụn.
Lâm Nhất nhìu mày, lộ vẻ bất mãn.
Không phải nói thích quậy thế nào thì quậy, bên ngoài sẽ không có chút động tĩnh nào à? . ngôn tình ngược
Nhưng kết quả là linh trận gia cố diễn võ trường đã bị hắn lật tung lên, tấm chắn bao phủ sân nhỏ cũng vỡ vụn, may mà… chỉ có một ít khí tức bị thẩm thấu ra ngoài mà thôi.
Hiện tại, mỗi ngày trong thành Tứ Tượng đều có yêu nghiệt bùng nổ, một bước lên trời, cho nên một chút động tĩnh đó cũng không quá bắt mắt.
XÍU...UU!!
Hắn giang hai tay ra, đáp xuống rìa hố to, cẩn thận quan sát và không khỏi hút một ngụm khí lạnh.
Chỉ thấy cái động trước mặt sâu không thấy đáy, thoáng có ánh lửa nhấp nháy trong đó, ánh lửa dường như phát ra từ viêm mạch dưới lòng đất bị đứt gãy.
Một kích này không chỉ hủy đi linh trận gia cố sân mà dường như còn cắt nát viêm mạch dưới lòng đất.
“Móng Heo To, ngươi đang làm gì đấy?”
Danh Sách Chương: