Dưới kiếm quang vô hạ chiếu rọi, đài Thăng Long rách nát cũng được phủ một tầng hào quang rực rỡ.
Một kiếm kinh diễm toàn trường này đã cuốn lấy vụn băng do một kiếm trước đó để lại, ầm ầm rơi xuống.
Ai cũng có thể cảm nhận được uy lực từ một kiếm này mạnh hơn rất nhiều so với kiếm của Lý Mộ Bạch, giữa không trung, gương mặt như được điêu khắc của Nam Cung Vãn Ngọc được kiếm quang chiếu rọi, thoạt nhìn hệt như Tiên Nhân.
Kiếm vô hạ, người cũng vô hạ.
Một kiếm kinh diễm bực này khiến lòng người chấn động, hô hấp cũng ngừng lại. Quả thực, kiếm này đã biểu hiện một cách tinh tế hai chữ “vô hạ”, đẹp đến mức khiến người ngạt thở, mạnh đến mức khiến tim nhộn nhạo.
Đây chính là một kiếm hoàn mỹ nhất tại Quần Long Thịnh Yến tính đến thời điểm này.
“Tới tốt lắm!”
Nhưng không ai ngờ, khi đối mặt với một kiếm khủng bố như vậy, ánh mắt Lâm Nhất lại lóe sáng như sao trời, chiến ý ấm ầm thiêu đốt.
Hắn đã sớm muốn được lĩnh giáo một kiếm này, trước đó, vì muốn nhìn thấy cho rõ, thậm chí hắn không tiếc bị kiếm quang đâm tổn thương hai mắt.
Một kiếm này tên Vô Hạ, nhưng trên đời này có kiếm chiêu nào thực sự hoàn mỹ.
Khi kiếm quang khiến toàn trường kinh diễm từ trên cao bổ xuống, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Lâm Nhất siết chặt kiếm Táng Hoa trong tay, hiên ngang xông lên, trực tiếp nghênh đón.
Bá Kiếm – Bôn Lôi Trảm Điện!
Bá Kiếm – Kinh Hồng Phá Nhật!
Bá Kiếm – Tinh Thần Đại Bạo!
Bá Kiếm – Triêu Dương Như Hỏa!
Bá Kiếm – Huyết Trấn Sơn Hà!
Giữa không trung, Lâm Nhất không ngừng vung vẩy kiếm trong tay. Mỗi một thức của Bá Kiếm vốn dĩ cực kỳ bá đạo, nhưng trước mắt mọi người, lại được thi triển một cách rất ung dung, dường như vô cùng chậm, cứ như đó chỉ là ảo giác mà thôi.
Lâm Nhất đang phân giải, không ngừng phân giải, hắn dùng thủ đoạn cực kỳ cao minh để phân giải toàn bộ những sát chiêu vô cùng bá đạo này, rồi lại dung hợp vào kiếm thế của riêng mình.
Nhanh, nhanh, phải nhanh hơn nữa!
Mắt thấy sắp phải nghênh đón kiếm Vô Hạ, nhưng Lâm Nhất vẫn còn liên tục vung tay, dáng vẻ của hắn thoạt nhìn cứ như tự nộp mạng.
Ầm!