"Giao ra hộp kiếm trên lưng ngươi!"
Ánh mắt như toát lên tia lửa nóng hầm hập, Diêm Thiên Thụy nhả từng chữ, trầm giọng nói.
Hộp kiếm?
Tên Diêm Thiên Thụy này lẽ nào không phải tới để báo thù mà đã nhận ra hộp kiếm trên lưng hắn.
Sắc mặt Lâm Nhất cổ quái, ánh mắt nhìn về phía Diêm Thiên Thụy có thêm chút ý tứ khác.
Advertisement
Thấy đối phương trầm ngâm không lên tiếng, Diêm Thiên Thụy cười khẩy nói: "Không phải ngươi cho rằng trong buổi tranh chấp linh hồ hôm đó, ngươi thật sự đã thắng đấy chứ?"
Mặc kệ Lâm Nhất nghĩ thế nào, từ đầu đến cuối Diêm Thiên Thụy đều cho rằng, hôm đó hắn ta là vì sơ ý, khoảnh khắc nhận ra nguồn gốc của hộp kiếm cổ nên đã hơi sửng sốt mới cho đối phương cơ hội chiến thắng.
Nếu như đánh lại lần nữa, Lâm Nhất căn bản không phải là đối thủ của hắn ta.
"Tất cả đừng vội ra tay, lần này ta sẽ khiến hắn phải bại tâm phục khẩu phục!"
Advertisement
Diêm Thiên Thụy bước lên trước một bước, mặt nạ trên mặt lần nữa kết hợp với gương mặt không ngừng nhu động.
Chỉ chốc lát, Diêm Thiên Thụy đã hoàn thành việc thú hóa, sắc mặt dữ tợ đáng sợ. Khí thế Tiên Thiên tam khiếu không ngừng tăng mạnh, ẩn ẩn đã đạt đến cường độ sánh ngang với Tiên Thiên tứ khiếu.
Cọ!
Một bước vượt xa trăm mét, giết thẳng đến trước mặt Lâm Nhất, không chút lưu tình bổ Huyết Vân Thủ xuống.
Thần sắc Lâm Nhất bất biến, bước chân khẽ động, lách người né tránh.
Bốp!
Cây đại thụ phía sau bị khí kình của Huyết Vân Thủ đánh trúng, nháy mắt nổ tung đứt gãy, phân thành hai mảnh.
Bước chân của Lâm Nhất không ngừng chuyển động trong khu rừng rậm, từ đầu đến cuối vẫn không giao thủ với đối phương.
Ầm ầm ầm!
Dư ba đáng sợ của Huyết Vân Thủ kích động bốn phía, từng cây cổ thụ chọc trời ầm ầm đổ rạp xuống vỡ vụn.
Tầm nhìn của Lâm Nhất lập tức được mở rộng ra không ít, trong vòng 500 mét, 1000 mét, 10 ngàn mét tất để đều nhìn rõ không sót thứ gì.
Chớp mắt trong thời gian nửa nén nhang dần trở nên yên lặng.
Một vùng cổ thụ xung quanh đổ rạp xuống, nhưng từ đầu đến cuối Lâm Nhất vẫn chưa chính thức giao thủ với đối phương. Hung hiểm thế nào cũng đều tận sức né tránh.
"Ngươi cho rằng như vậy là có thể kéo dài được thời gian sao?", Diêm Thiên Thụy cười dữ tợn, khí thế vượt trội tản phát toàn thân rồi đột nhiên liên kết thành một mảng bao phủ lấy Lâm Nhất.
"Không phải ngươi thích trốn à? Ta xem ngươi trốn thế nào được nữa!"
Huyết Vân Trảm!
Khoảnh khắc khi uy áp kh ủng bố bao phủ lấy Lâm Nhất, một đạo đao quang huyết sắc dài hai mét cùng lúc từ trong tay Diêm Thiên Thụy bổ xuống.
Sau khi Lâm Nhất né tránh hắn ta hai mươi chiêu, Diêm Thiên Thụy bắt đầu bày bố cục, khoảng cách về cảnh giới giúp hắn ta căn bản không cần phải dây dưa với Lâm Nhất.
Hết thảy đều là vì một đao lúc này!
Mắt thấy uy áp bao phủ xuống, thân pháp của Lâm Nhất bị giới hạn, tốc độ giảm mạnh. Đạo đao quang huyết sắc dài hai mét đó phát ra sát khí tận trời, sắp sửa bổ xuống.
Lâm Nhất vẫn luôn không đánh trả đột nhiên hành động, hắn ra tay rồi!
Nhưng lại không phải là Bất Diệt Kim Cương Ấn, cũng không phải là Mãnh Hổ Quyền, chỉ đơn giản là năm ngón tay nắm lại, đánh ra hai quyền.
Quyền thứ nhất đánh tan không còn sót lại chút g uy áp kh ủng bố đang vây khốn hắn.
Quyền thứ hai, đánh vỡ tan đao quang huyết sắc hai mét kia dễ như trở bàn tay, huyết quang tung bay rơi đầy trời.
Thuần Dương Công Tiên Thiên của hắn đã đạt đến tầng thứ tư dưới sự tấn công toàn lực dâng trào lên linh nguyên kim sắc.
Tựa như trường giang đại hải tạo thành từ ngọn lửa cuồn cuộn, không ngừng dâng lên, kết hợp với tiếng nổ vang trong cơ thể hắn không biết đã bạo phát ra khí thế đáng sợ thế nào.
Linh nguyên Tiên Thiên có ưu thế mang tính áp đảo khiến Diêm Thiên Thụy đột nhiên cả kinh, nhìn về phía Lâm Nhất nói: "Linh nguyên Tiên Thiên của ngươi sao có thể khiếp người như vậy?"
Hắn nhìn ra được rõ ràng rành mạch, thứ hai chiêu này của Lâm Nhất dựa vào chính là linh nguyên Tiên Thiên đơn thuần.
Một kích đánh vỡ tan Huyết Vân Trảm đã được hắn ta âm mưu từ lâu.
"Gi3t chết hắn!"
Diêm Thiên Thụy bừng tỉnh lại, ánh mắt lóe lên một mạt kinh ngạc, cơ thể điên cuồng lùi lại, lớn tiếng quát lên.
Sưu sưu sưu!
Nhất thời, hơn mười cường giả Tiên Thiên tam khiếu và võ giả Tiên Thiên lưỡng khiếu còn nhiều hơn giống như thủy triều cùng lúc bao vây tứ phía.
Nhưng Diêm Thiên Thụy không biết tại sao trong lòng lại trở nên lo lắng, cảm giác vẫn có gì đó không ổn. Bởi vì hắn ta nhìn thấy Lâm Nhất trong lúc bị đám đông võ giả bao vây lại nở một nụ cười quỷ dị với hắn ta.
"Nếu như không có kẻ nào mạnh hơn, vậy thì chơi đùa với các ngươi một trận đi".
Trong nửa nhén nhang dây dưa với Diêm Thiên Thụy giúp Lâm Nhất xác định xung quanh đây không có võ giả Tiên Thiên mạnh hơn hắn.
Nhìn mười tay cường giả Tiên Thiên tam khiếu phi tới trong không trung, còn cả hơn hai mươi võ giả lưỡng khiếu đang chạy như điên tới trên mặt đất, Lâm Nhất ung dung thoải mái lên tiếng.
Đột nhiên mở ra hộp kiếm cổ sau lưng.
Trong tiếng gió gào thét, vô số cánh hoa tường vi màu máu tươi kiều diễm không ngừng bay múa xung quanh Lâm Nhất.
"Kiếm!"
Trong màn cánh hoa ngợp trời, Lâm Nhất ra tay nhanh như chớp đã cầm chắc Táng Hoa kiếm.
Keng!
Kiếm ra khỏi vỏ, Táng Hoa kiếm tựa như một làn thu thủy, xẹt qua trước mắt hắn. Nháy mắt, ánh mắt của hắn vô cùng sắc bén, giữa hai hàng lông mày toát lên vẻ tự tin.
Dựa vào những người này mà muốn bắt được hắn ư, không đơn giản vậy đâu!