Chỉ là kết quả của trận giông bão này không ai ngờ tới lại kết thúc bởi hai cái bạt tai của Khuynh Nhược U. Chuyện này sẽ chấn động Lôi Châu, không bao lâu nữa sẽ truyền khắp cổ vực Nam Hoa.
Không lâu sau, nơi khoảng đất trống rộng lớn giữa lưng núi, những nhóm người đã giải tán hết.
Lưu Thương và Lạc Thủy thượng nhân cũng rất thức thời, hai người mỉm cười rời đi, chỉ để lại Lâm Nhất và Tô Hàm Nguyệt.
“Sao tỷ lại đến đây?”
Lâm Nhất nhìn về phía Tô Hàm Nguyệt, gương mặt tuấn tú lộ ra nụ cười hiếm thấy.
“Ta tới thăm ngươi”.
Tô Hàm Nguyệt dừng một lúc, trong mắt lộ ra ý cười dịu dàng: “Ta nhìn thấy ngươi từ rất sớm, có lẽ ngươi có thứ muốn tặng cho ta”.
“Thứ gì?”
Lâm Nhất hơi sững sờ, nhưng ngay sau đó bỗng ý thức được cái Tô Hàm Nguyệt nói tới là gì, chỉ là cảm thấy kỳ lạ sao nàng lại biết.
“Chẳng lẽ không phải là để tặng ta sao?”
Ý cười trong mắt Tô Hàm Nguyệt không giảm, thậm chí trên gương mặt hoàn hảo không tì vết ấy cũng lộ ra ý cười cực kỳ xinh đẹp.
Nhưng ý cười đó thực sự có chút dọa người.
“Sao có thể được”.
May là Lâm Nhất phản ứng nhanh, gặp biến không hoảng, mỉm cười, lấy thần thạch Tử Diệu từ trong túi trữ vật ra, khẽ giọng nói: “Nhắc tới, sóng gió ở thành Thiên Lăng này đều vì vật này mà nên. Đối đầu với Khuynh Nhược U, ta không hi vọng quá nhiều. Ngày đó ta không nghĩ quá nhiều, chỉ cảm thấy có thể tỷ sẽ cần đến, thế là quyết tâm tranh đoạt một phen. Chỉ là không ngờ lại gây ra sóng gió lớn như vậy, tâm tư của mấy người đó thật đoán không thấu…”
Lâm Nhất lắc đầu, nếu ngày đó Khuynh Nhược U bằng lòng giao đấu với mình, dù trong tay hắn có roi Tử Diễm Lôi Hoàng, thì với tu vi lúc đó của hắn đối đầu với Khuynh Nhược U phần thắng vẫn rất mong manh.
Đáng tiếc, người phụ nữ này thật sự không nói lý lẽ, ra vẻ cao cao tại thượng, hoàn toàn không để hắn vào mắt. Nàng ta khinh thường không muốn ra tay với hắn, điệu bộ đó rõ ràng là muốn Lâm Nhất quỳ xuống tặng thần thạch Tử Diệu cho nàng ta giống như những nhân tài khác trong thành Thiên Lăng.
Không những phải quỳ xuống tặng, mà còn phải cầu xin nàng ta nhận lấy. Nếu không phải nàng ta có điệu bộ như vậy, hôm nay có lẽ cũng sẽ không rơi vào kết cục này, nói ra cũng là tự nàng ta chuốc lấy.
Dưới ánh mặt trời, thần thạch Tử Diệu lấp lánh rực rỡ, có phong thái khác lạ, xinh đẹp bắt mắt.
“Ta biết, cho nên ta tạm thời tha cho ngươi”.
Tô Hàm Nguyệt nhận lấy thần thạch Tử Diệu, cẩn thận cất vào, ý cười trên mặt chuyển sang dịu dàng trở lại.
“Tỷ đến thăm ta là vì sắp phải đi rồi sao?”
Lâm Nhất tâm tư nhạy bén, biết nàng sẽ không vô duyên vô cớ từ đế quốc Đại Tần đến tận đây.
Khả năng lớn nhất là thứ nàng muốn ở đế quốc Đại Tần đã vào tay, nàng phải đi rồi.