“Kinh Lôi Phá Nguyệt!”
Có tia sáng lạnh lóe lên trong mắt Bạch Lê Hiên, hắn ta lách người lui về sau, người ở giữa không trung, cổ tay mạnh mẽ run lên. Thân trường kiếm lập tức bộc phát lôi quang chói lọi, kiếm ý Lôi Đình được thúc giục đến mức tận cùng, kiếm quang phát ra lôi quang chói mắt hệt như thác nước trực tiếp vung qua.
Xoẹt!
Còn chưa kịp rơi xuống, thác nước kiếm quang đáng sợ kia đã bị chém thành hai nửa. Đó là một luồng kiếm quang được phụ trợ bởi kiếm uy Thương Long, giữa những tiếng rít gào, trong một khoảnh khắc chớp nhoáng, nó đã xé toạc một kiếm khủng bố kia. Và không ai thấy rõ luồng kiếm quang đó từ đâu đến.
Sau khi chém vỡ một kiếm này, Lâm Nhất giang hai tay ra, tà áo màu xanh bay phất phới, mái tóc dài bay loạn trong gió. Hắn lật tay đâm ra một kiếm. Kiếm quang kinh người tựa như một con rồng lao thẳng đến, nhìn kỹ thì thấy rõ đó chỉ là một luồng kiếm quang, nhưng có những giây phút bất chợt, dường như nó đã biến thành bóng một con rồng oai phong đang đắm mình giữa ánh mặt trời chói chang như một ngọn lửa rực cháy.
Kiếm uy Thương Long, Triêu Dương Như Hỏa!
“Quá mạnh mẽ…”
Sắc mặt Bạch Lê Hiên thoáng thay đổi, thúc giục thân pháp đến mức tận cùng, chân đạp hư không. Thế nhưng luồng kiếm quang đang bắn tung tóe kia lại ngày càng lớn mạnh, trước đó chỉ là nửa cái thân rồng, đến khi hắn ta đáp xuống, nó đã diễn hóa thành một con Thương Long nguyên vẹn.
Phía sau Thương Long, Lâm Nhất lơ lửng giữa không trung, trên người hắn tỏa ra áp lực khủng bố và khó lường như một vị thần.
“Cơn giận của Thương Long!”
Bất đắc dĩ, Bạch Lê Hiên đành phải thúc giục Thương Long kiếm quyết đến cực hạn. Kiếm của hắn ta phát ra lôi quang chói mắt, vòm trời xuất hiện kiếm uy mạnh mẽ tương tự, và nó cũng đang diễn hóa thành long ảnh. Một tiếng “ầm” vang vọng, hư ảnh tràn ngập khí tức Thương Long thượng cổ thoáng chốc đã ngưng kết dưới sự phụ trợ của kiếm ý Lôi Đình.
“Phong!”
Bạch Lê Hiên ngửa mặt lên trời cười điên cuồng, đồng thời rống to.
Vù! Vù!
Tiếng gió rít gào, mặt hồ xao động, một con sóng thần cao trăm trượng hình thành. Được cơn cuồng phong kia phụ trợ, chỉ trong một nhịp thở, long ảnh vốn mờ ảo đã trở nên vô cùng ngưng thực.
Rầm!
Hai luồng kiếm ý Thương Long hung hăng chém giết giữa không trung, âm thanh “leng keng”, “đinh đương” của kim loại va vào nhau liên tục vang lên.
Cuối cùng, Bạch Lê Hiên cũng đã cản được một kiếm này.
Nhưng kiếm của Lâm Nhất lại xuyên qua quang ảnh hỗn loại, đâm thủng hư không, nhanh chóng tiếp cận đối phương. Hắn và kiếm dường như hoàn toàn dung hợp, hóa thành một ngọn gió. Gió đối gió, gào thét mà đến, rống giận mà đi, thoạt nhìn từ xa trông như một long ảnh vờn quanh Bạch Lê Hiên, lại như một luồng điện quang với muôn vàn kiểu biến hóa.
Thịch! Thịch! Thịch!