Mục lục
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Giờ nhận thua còn kịp, nếu không ta mà bước ra bước tiếp theo thì ta chẳng dám đảm bảo ngươi có thể sống sót được đâu! Ngươi không thể tưởng tượng nổi kiếm ý của ta đáng sợ đến mức nào đâu".

Ngô Khôn vênh mặt, lạnh nhạt nói.

Chưa đến 20 tuổi đã sở hữu kiếm ý thông linh đại viên mãn thì quả thật có vốn liếng để mà kiêu ngạo.

"Vậy ngươi bước cho ta xem coi nào?”

Lâm Nhất khoanh tay trước ngực, cười khẩy nói.

'Tên khốn kia!"

Vẻ bốn cợt của hắn quả thật khiến cho người ta không tài nào nhịn nổi, nhưng lần này mọi người lại chỉ cười lạnh, chứ không mất kiểm soát đến nghiến

răng nghiến lợi.

Dám ngông cuồng như vậy trước mặt Ngô Khôn sư huynh thì đúng là không biết sống chết mà.

"Đắc tội rồi!"


Ngô Khôn lạnh lùng nói xong cũng không hề chần chờ, nhưng ngay khi hắn †a định nhấc chân lên thì lại hoảng sợ phát hiện mình chẳng thể nhúc nhích được, trước mặt như có một lực cản vô hình nào đó.

Kiếm ý mạnh đến nỗi có thể xuyên thủng mọi thứ của hẳn ta lại chẳng thể nhúc nhích mảy may. Ngô Khôn kinh ngạc ngẩng đầu lên thì thấy Lâm Nhất đang cười như không cười nhìn mình.

Ánh mắt đó khiến hắn ta cực kỳ bực bội, âm thầm thi triển kiếm ý đến mức cùng cực, nhưng vẫn chẳng thể tiến lên một bước. Ngô Khôn lại nhìn về phía Lâm Nhất thì đã không còn vẻ kiêu ngạo nào nữa, mặt mày lập tức hoang mang rối loạn, trong lòng cũng sợ hãi tột độ.

Chuyện gì thế này?

'Thoáng chốc đã có người phát hiện điều kỳ lạ, Ngô Khôn chỉ cần bước lên trước một bước là kiếm thế đỉnh cấp của hắn sẽ hoàn toàn bùng nổ.

Nhưng, hắn ta vẫn chậm chạp không tiến lên một bước.

Trong mắt Diệp Tử Lăng toát ra vẻ kinh ngạc, thậm chí nàng ta còn cảm thấy hết sức khó hiểu đến nỗi không kiềm được tiến lên phía trước.

Phùng Chương lập tức thay đổi sắc mặt, lẽ nào Ngô Khôn cũng chẳng thể làm gì được Lâm Nhất?

Số đông đệ tử trong Phi Vân Điện đều trở nên căng thẳng, không hiểu ra sao và âm thầm sốt ruột.

"Không đi nổi hả? Vậy để ta tiến lên mấy bước trước cho!" Lâm Nhất thả tay xuống, mỉm cười tiến về phía trước. Một bước!

kiếm quang trên người Ngô Khôn lập tức tối đi, vội vàng lùi ra sau, nhưng kiếm ý trong cơ thể hắn ta vẫn đang đau khổ chống cự.

Lâm Nhất không nói gì, lại bước lên trước một bước. Hắn cứ thế thong thả tiến về phía trước, hễ tiến lên một bước là Ngô Khôn lại lùi về sau một bước. Tình hình lập tức đảo ngược khiến người ta trợn mắt há hốc

miệng, hoàn toàn không thốt nên lời. Sao có thể thế được chứ?

Sau bảy bước, kiếm quang trên người Ngô Khôn cũng lụi tắt rồi phun ra một ngụm máu.

Bịch!

Sắc mặt hắn ta trắng bệch, cuối cùng không chịu nổi phải quỳ một gối xuống đất.

Quy kìa!


Đến cả Ngô Khôn cũng thua thảm trước mặt Lâm Nhất, những người cười khẩy trước đó đều ngơ ngác trợn to mắt.

"Giờ đã biết ai chẳng đáng một đồng chưa?"

Lâm Nhất trực tiếp vẫy tay, kiếm thế cuồn cuộn hóa thành cơn lốc đánh bay Ngô Khôn, mà hắn ta lại không hề có một chút sức phản kháng nào.

Đợi đến khi hẳn ta rơi xuống, trái tim của nhiều người cũng nát theo cú rơi ấy, những ánh mắt kia cũng không còn dám coi nhẹ Lâm Nhất nữa.

Ánh mắt Lâm Nhất tràn ngập vẻ kiêu ngạo, khinh thường chúng sinh, khế cười nói: "Tài không xứng chức, chắc chắn sẽ bị người đố ky. Vậy hôm nay, ta sẽ xem thử từ trên xuống dưới Phù Vân Tông còn ai dám ghen ghét! Ai dám đánh một trận với ta nữa không!"

Ai dám đánh! Ai dám ghen ghét!

Đây mới là phong cách của Lâm Nhất. Hắn đã chém giết trên con đường thông thiên một khoảng thời gian rất lâu, đến cả mười phương giới tử cũng bị nghiền nát, năm chết, vô số kẻ bị thương.

Nếu hắn muốn thì chắc chẳng có kẻ nào trong mười phương giới tử còn sống.

Chỉ với đôi chút tình hình trước mắt mà còn bó tay bó chân, không dám thể hiện, không khỏi uổng cho cả một năm chém giết kia của hắn.

Trong một năm đó, Lâm Nhất đã trải qua sự sống và cái chết, vô số lần rơi vào đường cùng, nhiều lần bị người dồn đến bên vờ vực thảm, nhưng hắn vẫn Vượt qua. Ở trận chiến cuối cùng, hắn đã thể hiện ra tài năng của mình, lấy được. vị trí đầu bảng trên con đường thông thiên. Những người ở trong Phi Vân Điện này chẳng thể nào hiểu được mọi khó khăn và khổ đau mà hắn đã phải trải qua.

Lâm Nhất thu kiếm thế lại, nhưng Ngô Khôn vẫn ngơ ngác nhìn, quỳ trên mặt đất không dậy nổi.

Hắn ta thế mà lại thua, còn thua ở mặt mạnh nhất của mình. Tư chất của hắn ta không dám xưng là có một không hai ở Thường Huyền Phủ, nhưng ít nhất cũng nằm trong top 10.


Vậy mà hôm nay lại thua thê thảm như vậy, thậm chí chữ thảm còn chưa thể lột tả hết được.

Kiếm ý Thông Thiên?

Ngô Khôn bỗng nhiên nhớ đến gì đó, ngẩng phắt đầu lên nhìn về phía Lâm Nhất. Kiếm khách áo xanh trước mặt cũng chưa đến 20 tuổi, sấp xỉ mình, quan trọng hơn là tu vi còn thấp hơn hắn ta, chỉ mới đột phá Thiên Phách tầng sáu mà thôi.

Có lẽ, hắn đã gặp được kỳ ngộ nào đó trên con đường thông thiên, hoa Tỉnh Ma trong khí hải có khi còn nhiều mình nữa ấy chứ.

Nhưng nếu kiếm ý mà đạt tới cảnh giới Thông Thiên thì lại hơi khó tin, trong cả cái Phù Vân Kiếm Tông to như vậy, kể cả trưởng lão thì chắc người sở hữu kiếm ý Thông Thiên chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Còn trong hàng ngũ các đệ tử thân thuyền thì chỉ có hai người sở hữu kiếm ý Thông Thiên. Nhưng, hai người đó đột phá Tinh Quân mới hiểu được nó và vẫn chưa đạt được bất cứ thành tựu nào.

Không ai trong Phù Vân Kiếm Tông biết rõ hơn hắn ta, trước khi đột phá Tỉnh Quân mà muốn hiểu được kiếm ý Thông Thiên sẽ khó khăn như thế nào. Song một khi hiểu được kiếm ý Thông Thiên trước khi đột phá Tinh Quân, vậy lợi ích mà nó mang lại sẽ cực kỳ kh ủng bố.

Hắn, hiểu được kiếm ý Thông Thiên?

Ngô Khôn bị suy nghĩ ấy của mình dọa sợ, song bỗng dưng lại phủ định điều ấy, chắc chắn không thể nào có chuyện đó được.

Phi Vân Điện thoáng chốc im lặng như chết, chẳng những Ngô Khôn mà những đệ tử nội môn hay ký danh khác đều hết sức kinh ngạc. Đến cả những đệ tử thân truyền cũng ngạc nhiên nhìn Lâm Nhất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK