Đội ngũ lúc đầu có hơn năm mươi người, mà bây giờ chỉ còn lại mấy người ít ỏi.
Con đường này quá tàn khốc.
Huyết Lang trừng Lãnh bảo chủ, rõ ràng bất mãn vì ông ta lợi dụng mình để mở đường.
Lúc đầu có Phó đại sư toạ trấn, tổn thất của bang Huyết Lang luôn ít hơn đối phương. Lần này đã hoàn toàn hoà nhau rồi.
“Đi xem thử!”
Sợ thi giáp trùng phía sau đuổi theo, Huyết Lang quát một tiếng, sau đó dẫn mấy người còn lại, vội vàng mở cửa đá trước mặt.
“Ta sợ ngươi chắc”.
Lãnh bảo chủ đã tính trước mọi chuyện, cười châm chọc một tiếng, nhanh chóng đuổi theo.
Lãnh Hương Vân quay đầu nhìn lại, trong mắt đầy vẻ mất mát, nhiều lần muốn trở về xem rốt cuộc Lâm Nhất thế nào rồi.
Nhưng không đợi nàng ta nghĩ ra cách, hai bảo chủ còn lại đã giữ lấy nàng ta, bước nhanh về phía trước.
Hai bên vô cùng vội vã, đều không chú ý đến hai pho tượng đứng thẳng trước cửa đá.
Một lúc lâu sau đó.
Trên cầu ngọc có một bóng người mặc áo xanh chậm rãi đi xuống, mùi máu sinh linh trên người hắn khiến đám thi giáp trùng kia kéo nhau tiến lên như thiêu thân lao vào lửa.
Xèo! Xèo!
Nhưng những con thi giáp trùng này chỉ dừng lại trên người hắn trong chốc lát đã bị một lực lượng lôi đình đánh bay, hoàn toàn không thể dừng lại.
Lâm Nhất cứ thế ung dung đi về phía trước, sau khi đi thẳng qua cầu mới khiến tấm chắn đặc biệt trên da biến mất.
“Chiến giáp Lôi Văn này còn hữu dụng hơn trong tưởng tượng của mình nhiều”.
Trên đường đến đây, hắn nhiều lần nhờ chiến giáp đặc biệt này mà gặp dữ hoá lành, gần như không tốn chút sức nào.
Đây là dưới tình huống Thượng Long Cửu Biến vẫn chưa đột phá tầng ba, nếu đột phá tầng ba, e rằng còn đáng sợ hơn nữa.
Lâm Nhất đảo mắt, lập tức nhìn thấy hai pho tượng đá kia.
Đây là hai pho tượng đá rồng màu xanh, rất có thần vận, trong bóng tối, nó tựa như một vật sống, vô cùng uy nghiêm.
Lâm Nhất quay đầu nhìn lại, hình như đám thi giáp trùng kia sợ uy thế này nên mới không dám tiến lên.