Kiếm ý Lăng Thiên, người kiếm hợp nhất!
Kiếm ý bao phủ trên người hắn chợt dâng trào, hắn sử dụng kiếm ý Tiên Thiên viên mãn đỉnh phong đến cấp độ cao nhất. Uy lực trong kiếm dung hợp với trời, bao trùm cả khu vực này.
Rắc!
Kiếm quang chém xuống, một trưởng lão tay cầm trường thương bị đánh đến mức phải quỳ xuống.
Phụt!
Khi hai đầu gối chạm đất, ông ta lập tức phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Tình cảnh khiến người ta phải thay đổi sắc mặt, lấy một địch năm nhưng vẫn có khí thế như vậy.
“Giết hắn!”
Bốn trưởng lão còn lại tức đỏ cả mặt, lợi dụng cơ hội vội vàng xông lên. Bọn họ vung trường thương trong tay, sử dụng sát chiêu vô cùng tàn nhẫn, chặn hết các góc độ sau lưng Lâm Nhất.
“Cút!”
Lâm Nhất đá một cước lên ngực trưởng lão đang quỳ dưới đất, cú đá chứa đựng lực lượng Thương Long, tựa như vuốt rồng đánh tới.
Lực lượng đáng sợ đó xâm nhập vào trong chân nguyên hộ thể của đối phương, đạp gãy mấy cây xương sườn, sau đó đá bay đối phương như đống rác.
Vụt!
Sau khi đá xong, Lâm Nhất lại xoay người chiến đấu, kiếm Táng Hoa trong tay phát sáng. Trong nháy mắt, cơ thể hắn trở nên cực kỳ mờ ảo, tàn ảnh chồng chất, mỗi tàn ảnh đều đang vung kiếm, mỗi kiếm đều chấn động đất trời, có Thương Long thét gào, gió sấm cùng xuất hiện, phong mang tung hoành.
Keng keng keng!
Tiếng binh khí giao nhau vang lên, bốn sát chiêu kia đều bị Lâm Nhất đánh tan trong nháy mắt.
Bá Kiếm, Kinh Hồng Phá Nhật!
Vẫn chưa dừng lại ở đó, trong khoảnh khắc phá huỷ sát chiêu của đối phương, kiếm thế vô tận hai bên người Lâm Nhất ngưng tụ thành đôi cánh Thương Khung. Đôi cánh Thương Khung kia tựa như đôi cánh bạc khổng lộ, đột nhiên vỗ mạnh.
Vù vù vù!
Thiên địa lập tức cát bụi tung bay, ánh sáng vỡ vụn, mặt đất xuất hiện vô số khe hở.
Lâm Nhất bay lên không, lợi dụng khí thế đáng sợ này vung ra một kiếm.
Rắc!