Lâm Nhất dang hai tay ra, vững vàng đáp xuống đất, nhanh chóng cất hoa Khinh Mộng vào túi trữ vật.
“Tiểu súc vật, giao hoa Khinh Mộng ra đây!”
“Chết tiệt, tiểu tử này đã tu luyện thân pháp đến hoá cảnh, hoàn toàn không thể đuổi kịp!”
Hai người rất phẫn nộ nhưng lại không làm gì được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Nhất lấy hoa Khinh Mộng, sau đó thong dong rời đi.
Trên thực tế, Lâm Nhất hoàn toàn có năng lực áp đảo hai người này.
Nhưng hắn không muốn làm như vậy, lúc này hắn có thể đi lại nhàn nhã như thế là nhờ vào ba người nhóm Phong Vô Hận đang đánh nhau kịch liệt, không có thời gian quan tâm nên mới tạo cơ hội cho hắn.
Cây cao hứng gió lớn, nếu như thể hiện quá nổi bật, nói không chừng ba người này sẽ hợp lực đối phó với hắn.
Trong lúc đi, hồ bách bảo muôn màu muôn vẻ dần trở nên ảm đạm, tất cả bảo bối có giá trị đều bị Lâm Nhất lấy đi, không chừa lại một thứ gì.
Trong khi đánh nhau, ba người nhóm Huyết Lang vẫn luôn chú ý tới.
Nhưng vừa rồi Phong Vô Hận thực sự khinh người quá đáng, Lãnh bảo chủ và Huyết Lang đều bị đánh tơi bời, nhất thời không thể dừng lại.
Khi cả hai người họ đều tung át chủ bài của mình, Phong Vô Hận trong thế áp đảo dần khó cảm thấy khó chịu.
Roi Tử Diễm Lôi Hoàng trong tay vung vẩy càng lúc càng nặng nề hơn, khiến ông ta khó chịu đựng nổi.
Ánh mắt Phong Vô Hận chợt loé, nghĩ thầm trong lòng, nếu cứ tiếp tục thế này sẽ xong đời.
Ông ta hét lớn một tiếng, roi Tử Diễm Lôi Hoàng toả ra ánh điện chói mắt, khiến hai người nhóm Huyết Lang bừng bừng khí thế phải lùi lại.
Vù!
Lợi dụng khoảng thời gian ngắn ngủi này, Phong Vô Hận bay lên sau đó đáp xuống bên trong hồ Bách Hoa. Roi Tử Diễm Lôi Hoàng trong tay ông ta như một con mãng xà khổng lồ, gào thét bay về phía Lâm Nhất.
Ầm ầm!
Lâm Nhất đang đi lập tức cảm nhận được một uy thế mạnh mẽ như sấm chớp, tiếp đến là lửa cháy hừng hực lan tới.
“Binh khí mạnh quá”.
Vẻ kinh ngạc thoáng qua trong mắt Lâm Nhất, thảo nào vừa rồi hai người nhóm Huyết Lang bị ép không chịu nổi, uy lực của roi này quả thật rất đáng sợ.
Hắn không nghĩ nhiều nữa, nhón nhẹ mũi chân rồi lui ra khỏi hồ bách bảo như một tia chớp.
Tám phần mười số bảo bối trong hồ đều rơi vào tay hắn, Lâm Nhất tạm rút lui, không chọn liều mạng.