Vốn dĩ ở đây là lãnh địa của một yêu thú bá chủ, những yêu thú khác cũng không dám đến đây quấy nhiễu, cực kỳ an toàn. Hơn nữa nơi đây bao hàm thiên địa linh khí dồi dào, cũng là nơi phong thuỷ bảo địa hiếm thấy từ lúc bọn họ đi vào sơn mạch đến nay, vừa hay có thể dùng để bổ sung những tiêu hao trong mấy ngày hôm nay.
Mục Trần đi lên trước hỏi: “Đường lão, chúng ta khởi hành vốn đã hơi muộn, bây giờ lại dừng thì bên phía cổ mộ có bị người khác đến trước một bước cướp mất không”.
Mục Trần có vẻ khá là kính sợ tiền bối Đường Du, nhất là lúc nãy sau khi chứng kiến Đường lão ra tay, vẻ mặt càng cung kính hơn nhiều.
Tiền bối Đường Du khẽ cười nói: “Yên tâm, Biển Trăng Khô kia bão cát suốt năm, mỗi một tháng đều chỉ có mấy ngày cố định mới có thể miễn cưỡng đi vào. Cho dù thực sự có người không sợ chết mà muốn đi vào trước, muốn tìm được cổ mộ trong Biển Trăng Khô thì cũng không phải chuyện ngay lập tức có thể tìm được”.
“Biển Trăng Khô này kỳ lạ như vậy sao?”, Mục Trần không hiểu hỏi.
Đường lão nói bằng giọng nhàn nhạt: “Đợi ngươi đến rồi ắt sẽ hiểu, chữ biển trong Biển Trăng Khô chẳng phải hư danh đâu, sóng cát như sóng biển, phương hướng thỉnh thoảng lại thay đổi. Có lúc ngươi thậm chí không hề di chuyển lại sẽ bị biển cát di chuyển đưa đến chỗ nào không biết. Nhưng cũng không phải đến mức không hoá giải được, đợi sau khi đến đó rồi ta sẽ lại nói kỹ hơn với ngươi”.
Biển cát di chuyển?
Trong lòng Lâm Nhất như có điều suy nghĩ, Biển Trăng Khô này vậy mà cũng khá thú vị, hắn trải nghiệm tu luyện dù nhiều nhưng còn chưa từng đi đến biển cát.
Chuyến đi đến cổ mộ phủ này đúng là phải học hỏi cho thật kỹ mới được.
Màn đêm dần buông xuống, sâu trong sơn mạch Viêm Vân lại càng trở nên âm trầm, có một loại cảm giác áp lực nặng nề đè nén trong lòng tất cả mọi người. Nơi rất sâu bên trong núi thỉnh thoảng truyền đến âm thanh gào rú của dã thú, đều khiến mọi người thấp thỏm không yên, không dám thực sự nghỉ ngơi an thần.
Xoạt xoạt!
Đột nhiên có tiếng bước chân vang lên, rồi đến những tiếng cành cây bị dẫm gãy nát cho thấy số người của đội ngũ đang lại gần này không hề ít.
Trong sơn mạch Viêm Vân, số đoàn người mà bọn họ gặp phải không ít, nhưng cũng vì có Đường lão trấn thủ nên không có ai dám chọc vào họ.
Nhưng hình như lần này không giống, tiếng bước chân kia càng lúc càng rõ ràng, không bao lâu sau một nhóm người hoành tráng đã xuất hiện trước mắt bọn họ.
Mặc Linh ngẩng đầu lên nhìn, sắc mặt thoáng đổi.
Liễu Vân Yên thất thanh nói: “Là người của Phủ Tam Tuyệt và lầu Huyết Vũ, hai nhóm người này lại đi cùng với nhau!”
Phủ Tam Tuyệt và lầu Huyết Vũ cũng giống với thư viện Thiên Phủ, đều nằm trong năm đại thế lực cấp bá chủ của thành U Châu. Trong đó lầu Huyết Vũ và thư viện Thiên Phủ trước nay vẫn luôn bất hoà, thù hận tương đối sâu.
Về điểm này, trong cuộc tranh đoạt kim liên Tử Hoả Lâm Nhất sớm đã được lĩnh giáo qua.
Lâm Nhất như có điều suy nghĩ, ngẩng đầu lên nhìn liền đối diện với một nhóm người, người đi đầu là hai thanh niên. Tu vi đều ở cảnh giới Dương Huyền viên mãn, cả thân phong mang sắc bén vô cùng. Bất luận là khí chất hay là thực lực đều có vẻ cực kỳ bất phàm, đứng trong đám đông cũng vô cùng nổi bật.