Cuối Thiên Lộ, trận chiến cuối cùng chỉ còn hơn hai tháng nữa mà thôi, thời gian không chờ đợi một ai, lúc này, trong lòng Lâm Nhất có vô tận nhiệt huyết đang thiêu đốt.
Hai ngày trôi qua.
Bỗng nhiên trong sân có một trận cuồng phong xoáy thẳng lên trời, sắc trời âm u đến đáng sợ, mây đen dày đặc bao phủ cả khoảng không gian này, không khí vô cùng đè nén len lỏi ở mọi ngóc ngách.
Trên căn gác nhỏ, Bùi Tuyết đẩy cửa sổ ra, hướng mắt về phía Diễn Võ Trường trống trải, lúc này, ánh sáng chói mắt chiếu thẳng đến khiến nàng ta buộc phải nhắm hai mắt lại.
Là kiếm quang…!
Kiếm quang trong tay Lâm Nhất phóng thích ra ánh sáng cực mạnh, trước nay chưa từng có, tuy nhiên tia sáng này cô đọng chớ không lan tỏa, rõ ràng nó rất mãnh liệt, khiến người ta không mở mắt ra được, nhưng lại không tiết ra ngoài một chút nào, trời đất vô cùng âm u lạnh lẽo, đáng sợ hệt như tận thế vậy.
Đây là dị tượng cực kỳ đáng sợ và cũng khá quái đản, chỉ có thể hội mới cảm nhận đuóc sự hoang đường của nó.
“Cắn nuốt!”
Bùi Tuyết thầm khinh hoàng, mãi một lát sau, nàng ta mới giật mình tỉnh ngộ.
Chuôi kiếm này đang cắn nuốt ánh sáng trong trời đất, khiến tất cả ánh sáng đều tụ tập trên người mình.
Thình thịch!
Một luồng sét xé rách hư không, khiến cho khoảng không mờ tối này thoáng chốc bừng sáng, và đúng vào lúc này, Lâm Nhất chuyển động, hắn bắt đầu diễn luyện một loại kiếm pháp nào đó.
Bóng dáng hắn dần biến hóa, cùng với đó, trời đất dường như cũng xoay tròn, uy áp từ trên trời giáng xuống cơ thể hắn, giáng xuống kiếm của hắn.
Kiếm động, ắt thiên cũng động!
Ta nộ, ắt thiên cũng nộ!
Giờ phút này, thiên nhân hợp nhất, kiếm ý Thông Thiên chính thức bước vào đại thành.
Trên người Lâm Nhất phóng xuất kiếm uy kh ủng bố, khiến người ta không cách nào nhìn thẳng, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy vô cùng nặng nề.
Việc này thật đáng sợ, nếu giao chiến cùng hắn ắt sẽ bị đình trệ trong uy lực của thiên địa. Nếu nội tình tu vi quá yếu, ý chí võ đạo không đủ mạnh mẽ thì sợ rằng chỉ một ánh mắt đã bị hắn gi ết chết, còn chưa kịp đến gần đã đầu thân hai nơi.
Bùi Tuyết kinh ngạc đến độ không nói nên lời, khoảng trời này có vô số kiếm khách, nhưng ngay cả kiếm ý Thông Linh bọn họ… cũng chưa nắm giữ được…
Vậy mà Lâm Nhất lại có thể tu luyện kiếm ý Thông Thiên đến đại thành, chỉ riêng về tạo nghệ kiếm đạo, dù là trong đại thế thì cũng không có bao nhiêu nhân tài kiệt xuất có thể chống lại hắn.
Hồng hộc!
Khi Lâm Nhất tra kiếm vào vỏ, một vòng hào quang từ trên người hắn tỏa ra.
Sắc trời âm u, không khí đè nén không còn sót lại chút gì, dị tượng vừa rồi dường như chưa từng tồn tại.
Hí! Hí!
Từng sợi khí màu đen từ trong cơ thể hắn thoát ra, Lâm Nhất lộ vẻ vô cùng sảng khoái. Hắn thở hắt ra một hơi, sắc mặt dễ nhìn hơn trước rất nhiều, huyết khí cũng trở nên thông thuận hơn.
Kiếm ý thăng cấp lên đại thành cho nên thi độc do trận Thái Cổ Phong Yêu lưu lại cũng đã bị triệt tiêu hoàn toàn.
Hắn sờ lên phần xương trán, ở đó nóng hổi, dường như mi tâm vừa thai nghén ra một mặt trời vậy. Theo như lời đồn, khi tu luyện kiếm ý đến cảnh giới Tứ phẩm thì có thể mở ra kiếm hải ở mi tâm.
Danh Sách Chương: