“Huynh bị thương à?”
Tần Phong khẽ biến sắc, chợt nhận ra là hắn ta bị thương lúc thăm dò Lâm Nhất.
Điều này hơi đáng sợ, võ giả đã độ kiếp Thiên Phách, cơ thể đã được thiên địa tôi luyện, không phải Thiên Phách bình thường có thể so sánh.
Không ngờ một nhát kiếm của Lâm Nhất lại có thể làm Diêm Khôi bị thương.
Mặc dù trong đó có nguyên nhân là hắn ta chưa dùng hết toàn lực, nhưng nghĩ đến việc đối phương chưa bước vào Thiên Phách, nghĩ thế nào cũng thấy không rét mà run.
“Cố gắng đừng đối địch với người này, đợi đến khi hắn thăng cấp lên Thiên Phách thì không biết sẽ mạnh đến mức nào!”
Ánh mắt Tần Phong chợt loé, hồi lâu sau hắn ta mới nghiêm túc nói.
Diêm Khôi cũng không để tâm, cười đáp: “Ít nhất là bây giờ hắn chưa bước vào Thiên Phách, dù có thăng lên Thiên Phách thì vẫn còn cách độ kiếp rất xa. Muốn đổi khách thành chủ là chuyện hầu như không thể, trước mắt vẫn phải dựa vào chúng ta nhiều hơn. Thật ra loại người này là thích hợp nhất, từ đầu đến cuối đều nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta, trở mặt cũng không cần sợ”.
Trên quảng trường Cự Tượng, thấy Lâm Nhất trở về, ba người đều thở phào nhẹ nhõm.
“Mấy vị mới đến, chắc hẳn vẫn chưa có chỗ đặt chân, những nơi tốt xung quanh quảng trường Cự Tượng đều đã bị giành. Nếu không ngại thì mấy vị có thể đến khu vực của Phong Sát giới ta. Khu trung tâm thành và khu biên giới vẫn có chênh lệch rất lớn”.
Thanh niên bán võ học Tạo Hoá trước đó mỉm cười nói với nhóm người Lâm Nhất.
“Vậy ta xin cảm ơn trước”.
Lâm Nhất cũng không từ chối, dẫn ba người Phương Thiếu Vũ đi về phía khu vực cua Phong Sát giới.
Trên đường đi, hắn kể lại cho ba người nhóm Phương Thiếu Vũ nghe những gì mình đã nói với Tần Phong và Diêm Khôi trước đó.
Ba người suy tư một lúc, Chúc Thanh Sơn mới lên tiếng: “Ba người này có tin được không? Sao ta lại cảm thấy trước đó họ đi tìm Phong Huyền là chỉ coi hắn ta như con chốt thí thôi nhỉ?”
Nơi Nhật Diệu Chi Linh sinh ra sẽ có rất nhiều nguy hiểm, nếu có con chốt thí đi thăm dò trước thì sẽ an toàn hơn nhiều cho đám người Tần Phong.
“Có lẽ là vậy”.
Lâm Nhất không nói đúng sai.
Hắn cũng không có thiện cảm lắm về hai người này, đặc biệt là khi Diêm Khôi tung chiêu không nương tay chút nào.
Nếu hắn yếu hơn một chút thì đã bị chưởng chết rồi.
Vết thương do kiếm để lại trong lòng bàn tay cũng là lời cảnh cáo Lâm Nhất dành cho hắn ta. Nếu hắn ta thật sự coi hắn là con chốt thí, vậy thì vết thương do Táng Hoa để lại sẽ không chỉ xuất hiện ở lòng bàn tay.
Hai phe hợp tác chung quy cũng chỉ vì lợi dụng lẫn nhau.
Để có được tư cách ngang nhau thì phải xem thực lực của mình, đừng nói là con chốt thí, một số người còn không có tư cách làm con chốt thí.
Nhưng nếu thực lực đủ mạnh thì sẽ tự nhiên loại bỏ suy nghĩ này của đối phương, thậm chí còn không dám nghĩ.