Phụt!
Trong lúc bi thương tột cùng, khí huyết Hân Tuyệt hỗn loạn, tâm bệnh tích tụ, y hộc ra một búng máu rồi ngất xỉu.
“Vẫn còn hi vọng, vẫn còn hi vọng...”
Lâm Nhất luống cuống, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, nét mặt thay đổi, hắn đi tới bế Hân Tuyệt lên.
Hành động này khiến mọi người kinh hãi.
“Tiểu Hồng!”
Trong lúc nghi hoặc, Lâm Nhất hét lên, giọng hắn vang dội bốn phía, trong giọng nói ẩn chứa sự bị thương và lo sợ tột độ.
Lộc cộc!
Một bóng dáng đỏ như máu từ trong rừng lao ra như tia chớp, ngựa Huyết Long phi nhanh tới.
Lâm Nhất không hề nghĩ nhiều, bế Hân Tuyệt nhảy lên ngựa, lao nhanh giữa núi rừng.
Trong làn bụi mù mịt, chẳng mấy chốc hắn đã biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
“Lâm Nhất định làm gì vậy...”
Vẻ lo lắng thoáng qua trong mắt Lạc Phong trưởng lão, ông ta lo rằng Lâm Nhất sẽ làm việc ngốc.
“Kệ hắn đi, có lẽ hắn thật sự có cách giải quyết”.
Trưởng lão chấp kiếm đau xót, bất lực nói.
Trên cương vị là trưởng lão chấp kiếm, ông ấy không thể giao việc bảo vệ Hân Tuyệt và Lâm Nhất cho người khác, ông chắc chắn phải chịu trách nhiệm về cái chết của Hân Tuyệt.
Không ai có thể tưởng tượng được nỗi đau và sự tự trách bản thân sâu trong lòng ông ấy.
“Hắn đi đâu thế?”
“Ngoại trừ rừng Táng Kiếm, còn nơi nào có thể chữa trị cho Hân Tuyệt? Về phần Hân Nghiên, không được để con bé xảy ra chuyện, có biết không?”
Rừng Táng Kiếm!
Hai mắt Lạc Phong trưởng lão toả sáng, nếu Lâm Nhất thật sự có thể đến được rừng Táng Kiếm thì có lẽ vẫn còn chút hi vọng.
Nhưng dù với tốc độ siêu nhanh của ngựa Huyết Long, lần này đến rừng Táng Kiếm cũng phải mất ít nhất bảy ngày.
Sau bảy ngày có còn hi vọng nữa không?
“Tiểu Hồng, nhanh lên, nhanh hơn nữa”.
Ngựa Huyết Long phi nước đại trong sơn mạch Tịch Diệt, nó đã nâng tốc độ của mình lên đến mức cao nhất.
Nó chạy như bay trên đất bằng, hoá thành u linh, bốn vó cháy rực. Mặc dù ngày thường nó không nghiêm túc, nhưng ở bên Lâm Nhất đã lâu, tuy không đến nỗi thần giao cách cảm nhưng ít nhất cũng có thể cảm nhận được cảm xúc của Lâm Nhất.
Cảm xúc của Lâm Nhất lúc này là thứ mà nó chưa bao giờ gặp, nỗi bi thương và hối hận ấy khiến nó phải cố hết sức chạy.
Ầm ầm!