Mấy người Trần Lăng mở to mắt nhìn nhau, họ chưa từng nghe nói về người này, vậy thì chỉ có một khả năng.
Trong ngoại môn có một số kẻ tàn nhẫn hoàn toàn không quan tâm đến thứ hạng trên bảng Nhân, quanh năm đi lịch luyện và chém giết ở bên ngoài, có thể gọi là kẻ cuồng tu luyện. Hắn ta cũng biết đôi chút về loại người này, thậm chí trong đó còn có vài người không thua kém gì mười người đứng đầu bảng Nhân.
Chung Vân Tiêu trước mặt hắn ta rất có thể là loại người tàn nhẫn vô danh này, vì cuộc chiến đồng minh lớn nhất trong một trăm năm qua nên mới cố ý trở về.
“Chung huynh, Chung đại ca, đợi đã”.
Hai mắt Trần Lăng sáng rực lên, hắn ta vội vàng bước tới ngăn cản Lâm Nhất.
“Có chuyện gì không?”
Dưới lớp mặt nạ, Lâm Nhất bình tĩnh, nhẹ giọng hỏi.
Nhưng trong lòng lại thầm cảnh giác, nếu tiểu tử này dám giở trò quỷ với hắn thì không cần phải giữ lại.
“Chắc hẳn Chung huynh đi lịch luyện bên ngoài quanh năm nên không biết nhiều về núi Mai Kiếm, không biết Trần mỗ đoán có đúng hay không?”, Trần Lăng cố nở nụ cười, cố gắng sửa lại ấn tượng xấu mà hắn ta đã để lại cho đối phương trước đó vì sự kiêu ngạo của mình.
Lâm Nhất không trả lời.
“Xem ra Trần mỗ đã đoán đúng, không biết Chung huynh có từng nghe nói về cỏ Kiếm Hoàng chưa?”
“Chưa nghe bao giờ”.
“Đây là một loại dị bảo thiên địa ẩn chứa kiếm ý, chỉ xuất hiện ở núi Mai Kiếm, sau khi yêu thú ăn vào sẽ ngưng kết đan Kiếm Vân thành công một trăm phần trăm. Võ giả nhân loại luyện hoá nó có thể rèn luyện kiếm ý, nếu sử dụng kết hợp với đan Kiếm Vân thì có thể nói là tuyệt vời. Rất nhiều người không lĩnh ngộ kiếm ý từ giữa sự sống và cái chết nên không đủ sắc bén, chỉ khi nào luyện hoá cỏ Kiếm Hoàng mới trở nên khác biệt”.
Ánh mắt Trần Lăng cực nóng, hiển nhiên hắn ta rất muốn có được cỏ Kiếm Hoàng, đến nỗi tạm thời quên mất vết thương trên người mình.
Lâm Nhất lườm Trần Lăng, sau đó dời mắt về phía bốn người cách đó không xa: “Với thực lực của các ngươi, e rằng các ngươi sẽ không còn mạng để lấy được cỏ Kiếm Hoàng này đâu”.
Nếu một thứ quý giá như vậy mọc ở núi Mai Kiếm, chắc chắn sẽ cực kỳ nguy hiểm.
Nếu như đi lung tung, có lẽ chưa tìm được cỏ Kiếm Hoàng đã mất mạng rồi.
Trần Lăng hơi xấu hổ, một lát sau mới nói: “Đúng là vậy, nên trước khi đến, liên minh Phá Quân đã thoả thuận với ba liên minh khác về việc hợp tác với nhau để đi tìm cỏ Kiếm Hoàng. Ai đóng góp nhiều nhất sẽ được chia phần tốt nhất”.
Lâm Nhất tiếp lời: “Vậy nên ngươi rủ ta theo?”
“Đúng vậy, Chung huynh không biết cỏ Kiếm Hoàng ở đâu nhưng ta biết. Vừa hay bổ sung cho nhau, chỉ là phải phiền Chung huynh giả làm người của liên minh Phá Quân chúng ta”.
Trần Lăng nói với vẻ mong đợi: “Sau khi chuyện này thành công, ta sẽ chia cho huynh ba phần tốt của cỏ Kiếm Hoàng!”
Dưới lớp mặt nạ, Lâm Nhất cười nghiền ngẫm, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi có biết kẻ tự cho mình thông minh cuối cùng sẽ chết như thế nào không?”
“Ta không biết”.