"Còn không mau cút về cho ta!"
Advertisement
Một tiếng quát lớn khiến Chu phụ như trút được gánh nặng, ảo não xám xịt đưa Chu Vân rời đi.
Bạch Thiên Minh nở nụ cười, sát khí toàn thân tiêu tán, nhẹ giọng nói: "Được lắm, thân làm kiếm nô mà có thể từng bước đi tới ngày hôm nay, mọi người đều phải nhìn Lâm Nhất mà học hỏi, nếu ai ai cũng được như Lâm Nhất thì lo gì Thanh Vân Môn ta không hưng thịnh!"
Advertisement
Lâm Nhất chắp tay nói: "Tạ ơn tông chủ khen ngợi".
"Ngươi xuống đi, chuyện trên lôi đài không phân đúng sai, sau này ai dám làm khó ngươi vì chuyện này thì chính là đang muốn đối đầu với ta!"
Lời nói này của Bạch Thiên Minh coi như đã xóa tan một vài nỗi lo về sau nào đó của Lâm Nhất.
Cả nhà Chu Vân đều ở Thanh Vân Môn, đúng là có chút thế lực, nhưng có lời tuyên bố này của tông chủ thì đám người đó sẽ không dám động đến hắn nữa.
Trận đấu của Lâm Nhất đã kết thúc, nhưng sự chấn động mang đến cho mọi người vẫn chưa biến mất.
Những đệ tử ở dưới lôi đài lũ lượt bàn tán, đều đang thảo luận lúc cuối Lâm Nhất rốt cuộc đã xoay ngược tình thế giành thắng lợi bằng cách nào.
Sau khi Chu Vân lộ ra huyền giáp, gần như không có ai nghĩ Lâm Nhất vẫn giành được chiến thắng.
Nhưng ai mà ngờ được, Lâm Nhất người đi theo kiếm, Hồi Quang Lưu Ảnh trong khoảnh khắc đã để lại vô số tàn ảnh bên cạnh Chu Vân.
Đến khi hắn tra kiếm vào vỏ thì toàn thân Chu Vân đã ướt đẫm máu tươi, giống như một bông hoa máu nở rộ.
Có thể thấy rõ một kiếm đó trong đám đệ tử ngoại môn đã ít lại càng ít hơn.
Rất nhiều người vẫn còn chưa hiểu được.
"Đừng đoán nữa, đó là sát chiêu mà chỉ có sau khi đạt đến Lưu Phong kiếm pháp đại thành mới có thể thi triển ra được, Hồi Quang Lưu Ảnh!", đệ tử ngoại môn thâm niên trong đám người, Trương Hàn mặt lộ vẻ phiền não, nhẹ giọng thở dài nói.
"Lưu Phong kiếm pháp đại thành? Trương Hàn, ngươi không nhầm đó chứ!"
"Kiếm pháp đại thành đã rất khác biệt rồi, huống chi còn là Lưu Phong kiếm pháp, việc này cũng khó tránh khỏi có chút khó tin nhỉ?"