Quả Ma Hồn thật sự là một loại quả tốt, ít nhất thì nó đã mang đến hiệu quả vượt xa dự liệu của Lâm Nhất.
Đồng thời kiêm tu hai kiếm quyết khiến chân nguyên của hắn nhiều hơn người cùng cảnh giới gấp mấy lần, có thể giao thủ với cả cao thủ Thiên Phách nhất trọng.
Nhưng thân thể cũng phải gánh vác nhiều hơn người bình thường, thân thể của Tần Phong được rèn luyện một lần trong lúc độ kiếp, còn Lâm Nhất chỉ có thể dựa vào chiến thể Thương Long để chống chọi.
Hiện tại quả Ma Hồn này đồng thời rèn luyện cả thân thể và chân nguyên, đối với Lâm Nhất có thể nói là cầu còn không được.
So với những lợi ích nhận được, đau đớn mà hắn phải thừa nhận hoàn toàn không đáng nhắc đến.
Trong dãy núi Hoả Vũ nóng bỏng, cả người Lâm Nhất bao phủ bởi ngọn lửa màu đen, long văn Tử Điện không ngừng bay lượn bên trong. Dưới sự tôi luyện của ma hoả màu đen, những đường long văn Tử Điện như không những sợi dây xích không ngừng bị tinh luyện, thấp thoáng loé lên ánh sáng tựa như kim loại.
Xẹt! Xẹt!
Dưới sự tinh luyện của quả Ma Hồn, những vết bẩn nhỏ bé ẩn sâu trong xương tuỷ đều được dọn sạch. Đó là cặn bã của đan dược và dị quả, bất kỳ đan dược và linh quả nào, dù có luyện hoá ra sao cũng sẽ để lại một chút cặn bã, dần theo năm tháng sẽ trở thành những vết bẩn khó mà rửa sạch.
Nhưng được quả Ma Hồn tinh luyện, nó đều bị đốt cháy sạch, biến thành khí đục mắt thường không thể nhìn thấy bay ra ngoài cơ thể.
Oanh!
Trong người Lâm Nhất chợt vang lên tiếng rồng ngâm, không ngờ trói buộc của Thương Long Cửu Biến đã bị phá vỡ. Thương Long Ấn trước ngực chảy ra một giọt máu tươi, máu tươi hoà vào trong long văn Tử Điện, khiến tử quang chói mắt kia mang theo một tia máu u ám.
Lâm Nhất vô cùng kinh ngạc phát hiện những long văn Tử Điện đang di chuyển này như biến thành một phần của cơ thể, tựa như máu thịt, hoà hợp một cách hoàn mỹ, cũng có thể điều khiển một cách hoàn mỹ.
“Đây là biến thứ mười, hay là khởi đầu hoàn toàn mới?”
Suy nghĩ nhanh chóng lướt qua trong đầu Lâm Nhất, hắn cảm thấy Thương Long Cửu Biến này còn sâu xa hơn trong tưởng tượng của hắn rất nhiều.
Một đêm trôi qua.
Khi ánh nắng sớm chiếu vào rừng, Lâm Nhất mở mắt, trong mắt có tinh quang chợt loé lên rồi biến mất.
Hắn thở ra một ngụm khí đục, cảm thấy cả người tràn đầy niềm vui, sảng khoái không nói nên lời. Rõ ràng chỉ qua một đêm nhưng lại như đã tôi luyện mười năm trong lò lửa, rửa sạch bụi bẩn, tắm lửa sống lại.
“Hiệu quả của quả Ma Hồn này đúng là đáng sợ, nếu Trần Huyền biết nó có tác dụng với mình như thế thì chưa chắc hắn ta sẽ đưa nó cho ta”.
Lâm Nhất chậm rãi đứng dậy đi một vòng, để chân nguyên dâng trào trong kinh mạch.
Trong nháy mắt, tiếng nổ lớn như tia chớp không ngừng vang vọng trong người, lực lượng này mạnh hơn trước khi tôi luyện khoảng ba phần.
Lâm Nhất thầm tặc lưỡi, thết này thật sự có hơi quá, chỉ là một quả Ma Hồn thôi mà.
Nhưng có lẽ cũng chỉ khi sử dụng lần đầu mới có thể có hiệu quả thế này, lần sau sử dụng chắc chắn sẽ không được rõ ràng như thế.
Ấy?