Cái tên Lâm Nhất có thể coi như đã vang dội khắp Thanh Dương.
Hơn nữa, mới đây hắn lấy một địch hai với Mai Tử Hoạ và Huyết Đồ, thiếu niên nhiệt huyết càng khiến người ta được mở mang tầm mắt.
Xưa nay ở quận Thanh Dương, kẻ mạnh là vua, họ chỉ tôn trọng kẻ mạnh, không phân biệt xuất thân và cũng không màng tuổi tác.
Thực lực của Lâm Nhất đủ để làm họ tin tưởng và tâm phục khẩu phục.
“Khách sáo, khách sáo”.
Lâm Nhất gãi đầu, cảm thấy hơi mất tự nhiên khi được khen ngợi, hắn không ngờ mình đã nổi tiếng đến vậy.
Tự dưng hít bụi lại làm một nhóm người thất lễ.
“Chúng ta sẽ không làm phiền Lâm công tử ngắm bụi, cáo từ”, võ giả trung niên ôm quyền, sau đó cùng những người khác đi trước.
Advertisement
Ngắm bụi?
Lâm Nhất cười xấu hổ, không phải sao, trong căn phòng tồi tàn này chỉ có bụi với bụi.
Những người này nói chuyện thật hài hước.
Sau khi họ đi, Lâm Nhất nhấc chân chuẩn bị đi theo, hắn cũng không thể ở lại đây ngắm bụi đâu nhỉ...
“Ơ?”
Lò luyện đan biến thành một đống bụi, nhìn như gò đất nhỏ, nhưng hình như bên trong có vật gì đó lồi ra.
Advertisement
Lâm Nhất dừng bước, quay lại rút thứ nhô lên này ra.
Soạt!
Một thanh thẻ tre được hắn rút ra.
“Lạ thật, ngay cả lò luyện đan chế tạo từ thần liệu cũng biến thành bột phấn theo thời gian, không ngờ một thanh thẻ tre mà lại vẫn hoàn chỉnh không sứt mẻ gì”.
Sau khi xác định thẻ tre vẫn còn cứng, Lâm Nhất nhẹ nhàng lau sạch bụi bặm trên thẻ.
Bốn chữ cổ uyển chuyển xuất hiện trên thẻ tre.
Chữ cổ khác với kiểu chữ bây giờ, Lâm Nhất chỉ biết cau mày nhìn, mãi không nhận ra được chữ đầu tiên.
Hắn đành phải bỏ qua, chữ thứ hai có thể ngờ ngợ nhận ra, đây hẳn là chữ “Nguyệt” hoặc “Mục”.
Chữ thứ ba không thể xác nhận, chữ cuối cùng thì rất dễ nhận biết, đó là chữ “Hoả”.
Lâm Nhất lắc đầu, thông tin quá ít, vẫn không thể xác định.
Sau một lúc suy tư, hắn ngưng tụ một sợi linh nguyên rót vào trong thẻ tre.
“Nặng thật!”
Khi một sợi linh nguyên vừa được rót vào, thanh thẻ tre trở nên cực kỳ nặng, với khí lực 2.5 vạn cân của Lâm Nhất cũng không thể chịu được.
Sau đó thẻ tre bị trượt khỏi tay hắn, rơi nhanh xuống đất.
Bịch!
Khi thẻ tre tiếp đất lập tức tạo ra tiếng nổ rung trời, khiến căn nhà lầu cổ xưa tồi tàn đổ sập ngay tại chỗ.
Đồng thời, tất cả lầu các trong phạm vi mười dặm cũng sụp xuống vì cú chấn động này.
Ầm!
Lâm Nhất nhặt thẻ tre lên, lại chui ra ngoài, đi vội vã như bay trong bộ dạng bụi bặm đầy người.
Nếu bị người khác nhìn thấy hắn trong bộ dạng này nữa thì hôm nay coi như thực sự mất mặt.
May mà chỗ này ở ngoài rìa, mặc dù tiếng động lớn nhưng không thu hút nhiều người đến.
Cũng không gây xôn xao nghiêm trọng, họ chỉ nghĩ do ai đó vô ý chạm vào cấm chế.
Chuyện này cũng rất thường gặp trong di tích viễn cổ.
Sau khi chạy đi xa, Lâm Nhất mới chậm rãi dừng lại, lấy thẻ tre ra tiếp tục quan sát.
Thẻ tre cổ xưa hằn sâu dấu vết của năm tháng, bí ẩn khiến người ta nghĩ mãi không ra.
“Rốt cuộc là bảo bối gì đây? Nhưng nếu không nghĩ ra thì ta dùng nó như ám khí vậy, chỉ sợ người thường cũng không cản được”.
Lâm Nhất lẩm bẩm, cất nó vào túi trữ vật.
Kết quả hắn ngạc nhiên phát hiện túi trữ vật rất bài xích thứ này, hoàn toàn không thể cất nó vào.
Quái lạ, chẳng lẽ nó là bí bảo không gian?
Lâm Nhất không còn cách nào khác, đành phải mang nó theo bên mình, giữ cẩn thận.
Thứ này chắc chắn không đơn giản, sau này hiểu biết nhiều hơn cần phải nghiên cứu kĩ lại.
“Đã đến lúc tới nơi truyền thừa của Tử Diên Kiếm Thánh rồi...”
Sau hai lần hít bụi liên tiếp, Lâm Nhất không còn tâm trạng đi dạo nữa, quyết định hướng đi rồi tăng tốc.
Khai thông Cước khiếu cộng thêm tu vi cuồn cuộn, giờ đây Lâm Nhất chỉ cần nhảy nhẹ lên là có thể lên cao tới trăm trượng.
Nếu cần thiết thì kết hợp với kỹ xảo vừa rắn vừa mềm, khi tung quyền cước có thể cậy vào nhu kình, cách này sẽ giúp hắn tạm dừng trên không trong khoảng năm phút.
Nhìn từ xa, Lâm Nhất như đang bay lượn, xuyên qua phía trên di tích tông môn rộng lớn này.
Những di tích cổ xưa lướt qua như một tia sáng hiện lên trước mắt hắn, nhiều toà cung điện xa xưa đầy thăng trầm của năm tháng khiến lòng người ưu tư, cảm thán sự lớn mạnh và vô song của tông môn này trước kia.
Càng vào trung tâm, bóng dáng võ giả có thể nhìn thấy cũng dần nhiều hơn.
Thỉnh thoảng còn có tiếng đánh nhau kịch liệt, khiến người ta phải ghé mắt nhìn.
Lâm Nhất không dừng lại mà liên tục chạy nhanh.
Sau hai canh giờ ròng rã, hộp đựng kiếm trên lưng hắn lại rung lên.
Hắn ngẩng đầu, đưa mắt nhìn về phương xa, cách đó mười dặm là những ngọn núi cao ngất.
Núi thẳng như kiếm, tựa như những lưỡi dao sắc bén đâm vào mây xanh, xuyên thủng bầu trời.
Hơi thở cổ xưa và uy nghiêm toả ra từ dãy núi kia, chỉ nhìn một lát Lâm Nhất đã cảm thấy mắt đau nhức.
“Ánh sáng thật chói mắt!”
Không sai, những ngọn núi cao ngất đó chính là nơi truyền thừa của Tử Diên Kiếm Thánh.
Một tia sáng loé lên trong mắt Lâm Nhất, hắn khẽ quát: “Đi!”
Cơ thể như thỏ, di chuyển như sấm sét, hắn chỉ mất thời gian khoảng vài chục phút để đi được mười dặm.
Vèo vèo vèo!
Vừa đến gần đã có hàng loạt ánh mắt đổ dồn về phía Lâm Nhất, trông có vẻ không mấy thiện cảm.
Họ đều là võ giả cùng nhau đồng hành đến đây từ khắp nơi, họ cực kỳ đề phòng mọi người ngoại trừ đồng đội của mình.
Rõ ràng có thể cảm nhận được bầu không khí ở đây lạnh nhạt hơn nhiều so với khu vực rìa di tích.
Lâm Nhất lẻ loi một mình nhưng không ai dám gây sự với hắn, hắn đã thể hiện thực lực của mình trong cuộc chiến với Mai Tử Hoạ và Huyết Đồ trước đó.
Một người dám ra tay đánh nhau khi đối mặt với Huyết Vân Môn và Kim Diệm Tông, nếu không liên quan tới bảo vật thì không ai dám tuỳ tiện đắc tội.
“Hình như là nơi này... Nhưng lối vào chân chính làm hộp đựng kiếm chấn động đang ở đâu?”
Lâm Nhất nghĩ thầm trong lòng, sau đó đảo mắt nhìn xung quanh, hi vọng có thể tìm ra manh mối.