Trên đời này, chẳng có chuyện gì là một kiếm không thể giải quyết được. Nếu có, vậy thì hai kiếm!
Hiển nhiên, Khổng Huyên đến chết cũng không hiểu.
Ai cũng nói Lâm Nhất giết người chỉ cần một kiếm, tại sao sau một kiếm, còn có thể đánh thêm kiếm thứ hai.
Theo suy nghĩ của hắn ta, Lâm Nhất có thể giết người trong một kiếm thì chắc chắc sức mạnh của chiêu đó sẽ cực kỳ kh ủng bố. Sau một kiếm, nhất định phải tốn một lượng chân nguyên và tinh lực khổng lồ, cả người như bị vét sạch mới đúng.
Trên thực tế, suy đoán của hắn ta cũng hoàn toàn chính xác. Mỗi một kiếm trong Trảm Thiên tam kiếm đúng là tiêu hao rất lớn.
Nếu là ngày xưa, Lâm Nhất dùng kén Lôi vào lúc đầu thì trong khoảng thời gian sẽ không thể dùng Thanh Liên. Thanh Liên và kén Lôi, tất nhiên chỉ có thể chọn một trong hai, không thể sử dụng liên tục.
Nhưng giờ lại khác, sau khi thăng lên Thiên Phách nhất trọng thiên, thực lực của Lâm Nhất đã hơn xa lúc trước.
Đừng nói hai kiếm, với thực lực bây giờ của hắn, vẫn dư sức ra thêm một kiếm.
Rắc!
Theo kiếm Táng Hoa hoàn toàn đút vào vỏ, mọi người trong thành Viêm Vân mới giật mình tỉnh lại, tiếng bàn tán xôn xao lập tức bùng nổ.
Vô số ánh mắt đều ngơ ngác nhìn Lâm Nhất, khó nén nổi rung động.
Một sự đả kích vào sâu trong lòng lại không cách nào diễn tả nổi bằng lời, đầu óc trống rỗng.
Chết rồi!
Khổng Huyên xếp thứ 47 trên bảng Thương Long đã chết thật rồi!
Chết dưới kiếm của Lâm Nhất, khí thế của một kiếm kia nhanh đến nỗi khiến đầu óc người ta ngừng hoạt động. Tiếng cười ngông cuồng đầy bá đạo của Khổng Huyên và câu có thể làm gì được ta dường như còn văng vẳng bên tai, nhưng bỗng dưng lại chết thẳng cẳng.
Trực tiếp bị bổ làm đôi trước mắt mọi người, ngay cả xác chết cũng không thể giữ được nguyên vẹn.
Đây phải là một kiếm kinh người cỡ nào, nước chảy hoa nở, nháy mắt vĩnh hằng.
"Sư huynh..."
Nguyên Hoành Thiên và một đám đệ tử của giới vực Huyết Cốt đều trợn tròn mắt, không thể nào tin nổi vào cảnh tưởng trước mặt.
Sư huynh thế mà lại cứ vậy đã chết.
Những yêu nghiệt chỉ dưới đại sư huynh của giới vực Huyết Cốt vậy mà lại chết hết trong tay Lâm Nhất.
Sao có thể thế được?
Trong mắt mọi người đều tràn ngập vẻ khó tin, con ngươi như muốn rớt khỏi tròng nhưng Khổng Huyên quả thật đã chết.
Cái người vẫn la lối có thể làm gì được ta, tuyên bố muốn Lâm Nhất trả giá đắt, luôn mồm nói hắn không có tư cách có được võ học Tạo Hóa đã chết!
Từ nay về sau, trên con đường thông thiên này đã không còn cái tên Khổng Huyên nữa.
Bỗng dưng, một đám người chợt cảm nhận được một sự lạnh lẽo thấu xương, cả người không kiềm được rùng mình. Ánh mắt Lâm Nhất chợt rơi lên người họ, một nỗi sợ hãi không thể ức chế nổi lập tức lan tràn trong lòng mọi người.