Chương có nội dung bằng hình ảnh
Tất cả mọi người đều không thể rời khỏi khu vực này, bọn họ không dám hành động bừa bãi, chỉ có thể hoạt động một cách cẩn thận.
Nhưng dù thế, đại chiến thỉnh thoảng bộc phát vẫn khiến mọi người sợ hết hồn hết vía. Những tin tức đáng sợ lần lượt kéo đến, tất cả đều có liên quan đến Lâm Nhất, không một ngoại lệ.
Hắn hoàn toàn trở mặt với ba chiến giới, trong lúc tránh truy sát, hắn cũng đã giết không ít người.
Không ít thủ lĩnh của Giới Vực cấp cao phụ thuộc vào chiến giới chết thê thảm trong tay Lâm Nhất, thậm chí còn có thiên tài của mười phương chiến giới thua trong tay Lâm Nhất.
Mỗi khi có tin tức tương tự lan truyền đều sẽ dẫn tới náo động, khiến nhiều người tò mò mục đích của ba chiến giới khi phải trả giá đắt như thế để giế t chết Lâm Nhất.
“Lâm Nhất lấy được bảo cốt Thương Long trong bảo điện Thương Long, đó là bảo cốt của rồng thật, khiến ba giới tử đều động lòng”.
“Bảo cốt của rồng thật? Kinh khủng thế ư, cơ duyên trên Tạo Hoá thế này có hơi lớn rồi đó”.
“Đây chính là cơ duyên có thể giúp ích một đời…”
“Chẳng trách ba giới tử đều động lòng, làm lớn chuyện lên như thế”.
“E rằng Lâm Nhất không thể ra ngoài rồi!”
Cuối cùng tin tức vẫn bị lộ, tạo thành sóng to gió lớn trên cao nguyên Hoàng Sa này, không ai cho rằng Lâm Nhất có thể đi ra ngoài.
Hai ngày sau.
Lâm Nhất và Bùi Tuyết đi tới bộ lạc Ma Lang, đó là một chiến trường cổ hoang vu và rộng lớn. Ngoài bóng dáng của Ma Lang thỉnh thoảng xuất hiện thì không còn bất cứ sinh vật nào khác nữa, hiện tại khu vực này đã là ổ của sói sa mạc Hoàng Sa.
Không lâu sau đó, bọn họ đã chính mắt nhìn thấy Ma Lang Hoàng Sa.
Hai người hít sâu một hơi, Ma Lang Hoàng Sa quá đáng sợ, bọn chúng cao mấy chục trượng, ngồi xổm dưới đất tựa như một ngọn núi khổng lồ, di chuyển như gió, nhìn từ phía xa giống như một dãy núi đang lao nhanh, khiến cát bụi bay đầy trời.
Vừa đi sâu vào chưa bao lâu trong khu vực này, họ đã bị một nhóm Ma Lang Hoàng Sa chặn đường.
Đám Ma Lang này có linh tính, đặc biệt là thủ lĩnh của chúng, nó như cảm nhận được hơi thở khiến mình phải kiêng dè từ Lâm Nhất.
Hai bên đứng đối diện nhau, đều không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Vụt!
Lúc hai bên giằng co đến mức đều mất kiên nhẫn, ngựa Huyết Long nhảy xuống từ trên vai Lâm Nhất, đi về phía thủ lĩnh của Ma Lang Hoàng Sa kia.
“Nó muốn làm gì?”
Bùi Tuyết thầm thấy sợ hãi, đồng thời còn rất lo lắng.
Sợ con mèo gian trá này gây ra phiền phức, một khi không thể giải quyết, hai bên đại chiến ở đây rất có thể sẽ bị người của ba chiến giới phát hiện.
“Có lẽ là đang thương lượng”.
Lâm Nhất rất bình tĩnh, ngựa Huyết Long nhìn như thích gây chuyện, nhưng thời điểm mấu chốt vẫn rất đáng tin.
Đúng như dự đoán.
Ngựa Huyết Long nhả ra mấy cái túi trữ vật, lấy ra từng món bảo vật cho thủ lĩnh Ma Lang kia chọn. Thủ lĩnh Ma Lang khi thì cau mày, khi thì gật đầu, chọn được mấy thiên tài địa bảo và yêu đan của những yêu thú khác.
Nửa khắc sau, ngựa Huyết Long trở lại một lần nữa, dẫn Lâm Nhất bình an bước vào trong khu vực của bộ lạc Ma Lang.
“Cỏ Nguyệt Hồn!”
Khi đi tới cạnh một cái hồ, Lâm Nhất lộ vẻ vui mừng, những cỏ Nguyệt Hồn kia loé lên ánh trăng màu bạc, rất dễ phân biệt.
Mặt hồ yên tĩnh, có mấy con sói già canh giữ cạnh cỏ Nguyệt Hồn, bọn chúng nhìn Lâm Nhất như đang nhìn kẻ thù, không hề thả lỏng cảnh giác.
Nhưng sau khi nhận được lệnh của thủ lĩnh Ma Lang, bọn chúng vẫn cho họ đi, chấp nhận đến Lâm Nhất và Bùi Tuyết đến gần.
“Nhiều cỏ Nguyệt Hồn quả!”
Bùi Tuyết rung giọng nói, nàng ta ngạc nhiên phát hiện số lượng của cỏ Nguyệt Hồn còn nhiều hơn trong tưởng tượng của nàng ta, khoảng hơn ba trăm cây.
“Cô có muốn không? Tiểu Hồng nói chúng ta có thể hái mười lăm cây, ta có thể chia có cô năm cây”, Lâm Nhất nói.
Danh Sách Chương: